Lúc trước, thời điểm tấm biển xô ra hư không, hiện ra hình ảnh Vu Thần tông trước khi hủy diệt. Năm vị lão nhân liên thủ phóng thích Sơn Hà Đại Táng trước đó đã từng hy sinh thân thể, lấy huyết nhục hài cốt làm dẫn, tạo thành huyết trận cỡ lớn. Mà lần này trước khi hắn phóng thích Sơn Hà Đại Táng, bị đàn sói gặm cắn chảy rất nhiều máu, so với thời điểm Hứa Như Lai mai phục trước đó đã nhiều hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ, uy lực của Sơn Hà Đại Táng có liên quan tới đổ máu?
Tương đương với, huyết tế?
Khương Phàm càng nghĩ càng có khả năng.
Huyết tế sơn hà, thỉnh nguyện pháp chỉ?
Nếu thật là như thế này, Sơn Hà Đại Táng tựa hồ không có phương pháp nào có thể làm gì.
Khương Phàm lấp lóe ánh mắt, suy nghĩ càng thêm sinh động.
Nếu tìm tới phương pháp chỉ dẫn, có lẽ có thể lần nữa kéo dài tới mạch suy nghĩ.
Ví dụ như, thời điểm giao thủ cùng Hứa Thừa n trước đó, Hứa Thừa n đã từng lấy hơi nước diễn dịch ra thuế lực biển động, lúc ấy hắn có ấn tượng vô cùng khắc sâu.
Hơi nước bày biện ra hình ảnh đại dương mênh mông áp súc, bên trong có thiên khung có đại dương mênh mông, có hòn đảo có Hải thú, sau đó biển lớn bạo động, bao phủ Thiên Hải, quét sạch hòn đảo. Trong thoáng chốc, giống như là tất cả mọi người đều bị kéo đến trong đại dương mênh mông vô tận, bị biển động bao phủ thôn phệ, loại tràng diện tai nạn kia, khí tức tuyệt vọng kia, để cho người ta cảm động lây.
Sau đó, mê vụ diệt vong, biển động giáng lâm, mang theo khí tức tai nạn, phóng xuất ra uy lực cường đại.
Nếu như chính thức trong hải dương, đòn tấn công kia của Hứa Thừa n tuyệt đối sẽ đột phá gông cùm xiềng xích của cảnh giới.
- Thử nhìn một chút? Không cần mai táng sơn hà thật sự, mà là mượn uy lực sơn hà, diễn dịch thuế lực đại táng. Coi như uy lực không thực sự khủng bố như mai táng, nhưng ít ra có thể khống chế. Mà năng lượng mấy ngàn mét ngưng tụ lại cùng nhau, phóng thích thuế lực đại táng, uy lực hẳn là rất vui mừng.
Hai tay Khương Phàm nén trên mặt đất, ý thức trầm luân đến không gian mênh mông bên trong đất, yên lặng cảm ngộ, thử nghiệm thỉnh nguyện lực lượng thần bí.
Thời điểm Khương Phàm đắm chìm bên trong cảm ngộ, Lãnh Tuyền đã liên hệ đến đạo sư Bạch Ly của nàng, mấy người Hứa Vĩnh Xuân cũng liên hệ đến Chí Tôn Kim Thành.
Đám người Thi Văn Kiệt chết hết để Phạm Thiên thư viện vô cùng tức giận, bọn hắn lập tức điều động cường giả tiến vào Luân Hồi bí cảnh đuổi bắt Khương Phàm, đồng thời phái người tiến về Đại Diễn thánh địa, chuyển cáo tin tức Tô Lăng bị Khương Phàm sát hại.
Các trưởng lão trấn thủ vết nứt của Chí Tôn Kim Thành càng tức giận, bọn người Hứa Đan là truyền nhân bọn hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, là cao tầng tương lai của Kim Thành, vậy mà lại chết thảm trong bí cảnh nhà mình.
Bọn hắn tự mình tiến vào Luân Hồi bí cảnh, phát đi mệnh lệnh với Tử Lân Cự Lang ở các nơi —— toàn diện động viên, đi săn Khương Phàm!
Trong mấy ngày ngắn ngủi, Luân Hồi bí cảnh lâm vào có oanh động trước nay chưa.
Cường giả Thư viện vượt qua trời cao, thần thức như biển, tràn ngập đất trời, bao phủ dãy núi rừng rậm.
Đàn sói bạo động, tiếng tru lên không dứt, phóng tới tại các nơi, cẩn thận tìm kiếm tung tích Khương Phàm.
Thậm chí Phạm Thiên thư viện còn cùng Chí Tôn Kim Thành liên thủ, hạ lệnh truy nã trong Luân Hồi bí cảnh chưa bao giờ có.
Chỉ cần có ai phát hiện tung tích Khương Phàm, cũng trợ giúp bọn hắn truy đuổi đến Khương Phàm, liền có thể thu hoạch được ngọc bài ra vào Luân Hồi bí cảnh vô hạn lần.
Đám dân liều mạng ở Luân Hồi bí cảnh lập tức náo động.
Mặc dù bọn hắn thành công tiến đến bí cảnh, nhưng tương lai muốn ra ngoài, vẫn phải nhấc lên nguy hiểm to lớn. Cho nên rất nhiều người trong bọn họ không dám tuỳ tiện rời khỏi, dù có đạt được đại cơ duyên cũng không dám rời khỏi.
Nhưng bây giờ, nếu như bọn hắn có được ngọc bài liền có thể tùy tiện ra vào, mà không cần quan tâm đến sống chết! Tương đương là bọn hắn có thể sử dụng hành tung của Khương Phàm, đổi chính mệnh của bọn hắn!
Số lượng lớn dân liều mạng tạm thời buông xuống tìm kiếm cơ duyên, toàn lực truy tìm Khương Phàm.
Mà chân dung của Khương Phàm cũng được Chí Tôn Kim Thành an bài xuống, giống như là như trời mưa rải đầy khắp các dãy núi, rừng rậm.
- Khương Phàm, rốt cuộc ngươi ở đâu!
Đồ Uyên đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn Luân Hồi bí cảnh đang lâm vào xao động, vẻ mặt nghiêm trọng.
Bọn hắn từ khi tiến đến đã bắt đầu tìm kiếm Khương Phàm khắp nơi, nhưng đến bây giờ ngay cả cái bóng cũng đều không có.
- Chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm được Khương Phàm, bí mật đưa hắn ra khỏi Luân Hồi bí cảnh, nếu không để rơi xuống trong tay Chí Tôn Kim Thành, coi như không chết cũng sẽ triệt để phế bỏ.
Hàn Ngạo thật là phục Khương Phàm, vậy mà lại có thể sống đến bây giờ dưới sự vây bắt của Chí Tôn Kim Thành, còn đắc tội sâu sắc với Chí Tôn Kim Thành cùng Phạm Thiên thư viện, gây đến gọi một là oanh oanh liệt liệt.
- Hắn náo đủ rồi, chúng ta cũng nên đón hắn về nhà. Chỉ là nhìn điệu bộ này của Chí Tôn Kim Thành, chúng ta cũng không thể lại từ về Vương Quốc Hắc Ám được.
Lâm Nam nhìn qua phương xa, người của Đại Tự Tại điện hẳn là tới rồi, có lẽ bọn hắn nguyện ý đưa Khương Phàm ra ngoài.
- Tìm được trước Khương Phàm lại nói, mặc kệ hắn muốn làm gì, cưỡng ép mang đi.
Đồ Uyên phóng lên trời, tìm kiếm Khương Phàm.
Bọn người Hàn Ngạo cưỡi Sư Thứu Thú, nhanh chóng đuổi theo.
Linh lực ngưng tụ ở hai mắt, tìm kiếm bóng dáng Khương Phàm....
- Khương Phàm, xem ngươi còn trốn tránh được đến chỗ nào.
Ngu Thanh Dao nhìn đàn sói phóng tới khắp nơi ở giữa dãy núi, trên khuôn mặt lãnh diễm rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười.
Nàng mong đợi nhất chính là bầu không khí như thế này, tràng diện này, ý vị này có nghĩ là Chí Tôn Kim Thành đã lên cơn giận dữ, cũng mang ý nghĩa rất có thể trong lúc hỗn loạn bọn hắn sẽ trực tiếp giết chết Khương Phàm.
- Người của Vô Hồi thánh địa ở chỗ này, người của Đại Tự Tại điện hẳn là cũng ở đây, chỉ sợ bọn hắn cưỡng ép nhúng tay, mang Khương Phàm đi.
Ngu Thiên Đạo cũng mong mỏi Chí Tôn Kim Thành có thể giết chết Khương Phàm, ngoại trừ cái tai họa kia, chính là sợ nháo đến cuối cùng lại là ‘một trận không vui’.
Danh Sách Chương: