Ngay cả vì sao Kiều gia lại tùy theo Khương Phàm hồ nháo, cũng có thể là biết thân phận vị lão nhân thần bí kia.
Khương Phàm nói:
- Ta thẳng thắn chuyện của ta, Như Ảnh cô nương có thể thay ta giữ bí mật thân phận hay không?
- Nghị công tử nếu đã gia nhập Kiều gia, mà Như Ảnh lại sống ở toà Thiên Cung này, chúng ta sau này sẽ thường xuyên gặp nhau, Như Ảnh hy vọng có thể làm bằng hữu cùng Nghị công tử.
Đông Hoàng Như Ảnh giơ chén trà trong tay lên, lấy tay áo che mặt, khẽ thưởng thức.
Khương Phàm do dự một lát, nói với Phượng Bảo Nam ở bên cạnh:
- Ngươi nếm thử trước.
- Độc không chết huynh.
Phượng Bảo Nam rất bất đắc dĩ, gia hỏa này thật là không hiểu phong tình.
Đại Thiên thế giới, vạn trượng hồng trần, nữ tử động lòng giống Đông Hoàng Như Ảnh này khó gặp một lần. Công tử hoàng thành có mấy ai có thể đăng đường nhập thất cùng Như Ảnh ngồi đối diện uống trà.
Gia hỏa này không chỉ có không hiểu quý giá, còn sợ người hạ độc ngươi.
Người ta cầu ngươi cái gì?
Cầu ngươi ba ngày không có tắm rửa?
Đông Hoàng Như Ảnh dịu dàng linh tú, mị lực vô tận.
Nàng đặt chén trà xuống, dịu dàng cười yếu ớt:
- Nếu Nghị công tử thẳng thắn, vậy ta sẽ đưa công tử một lễ vật.
- Quá khách khí, ta đều không có mang theo cái gì, không có cách nào hoàn lễ. Vẫn là thôi đi.
Khương Phàm quả quyết cự tuyệt.
Phụ mẫu nó, quá sắt thép!
Phượng Bảo Nam cũng im lặng, ngươi đây là thật coi Đông Hoàng Như Ảnh là yêu ma quỷ quái sao?
Lần đầu tiên hắn nghe Đông Hoàng Như Ảnh chủ động tặng lễ vật cho người khác, cũng là lần đầu tiên nghe nói bị người khác cự tuyệt.
- Nghị công tử, Như Ảnh thật không có ác ý. Kiều gia sắp mở Trường Sinh đại điển, nhu cầu Luyện Đan sư cấp bách, Thiên Cung chúng ta vừa vặn có mấy vị tông sư, có thể đến Kiều gia hỗ trợ. Nghị công tử yên tâm, chúng ta tuyệt đối không nhúng tay quá trình mấu chốt, chỉ làm phối hợp.
- Chúng ta là thiếu Luyện Đan sư, nhưng cũng không phải quá thiếu như vậy. Nhân tình này quá lớn, ta thật không dám tiếp.
- Nghị công tử...
- Ta thấy thời gian không còn sớm, cũng ăn cũng tương đối rồi, hay là hôm nào chúng ta lại hẹn sau?
Đông Hoàng Như Ảnh nhìn đồ ăn đầy ắp còn mảy may không động tới, lắc đầu cười khẽ:
- Nghị công tử cứ sợ Như Ảnh như vậy?
- Như Ảnh cô nương tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, nguyên nhân là chính ta, ta là sợ ở lâu, sẽ mạo phạm đến Như Ảnh cô nương.
- Sao?
Đông Hoàng Như Ảnh hiếu kỳ nhìn hắn.
- Người người đều là có dụ.c vọng, Như Ảnh cô nương thật sự là quá đẹp, ta sợ thời gian lâu dài, cầm giữ không được. Ta đã đính hôn cùng Vi Nhi, không thể nào có lỗi với nàng. Thực sự thật có lỗi, cáo từ cáo từ.
Khương Phàm đứng dậy, đá chân Phượng Bảo Nam một cái, đi nhanh lên, chớ ăn.
- Nghị công tử đây là đang khen ta sao?
Đông Hoàng Như Ảnh cười nói, nhưng cũng không ngăn cản nữa, đứng dậy đưa tiễn.
- Không cần tiễn.
Khương Phàm chắp tay hành lễ.
- Nghị công tử, nếu có cần cái gì, cứ việc đến Thiên Cung tìm ta. Nếu như không có tình huống gì đặc biệt, bình thường ta đều sẽ ở tầng mười chín này.
Đông Hoàng Như Ảnh tự mình đưa tiễn, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, vầng sáng nở rộ, hóa thành linh hoa, nâng chân ngọc, một bước một tiên thiên, một bước một phong tình, phong thái vô hạn, đẹp tới cực điểm.
Phượng Bảo Nam lắc đầu liên tục, mỹ nữ như vậy, không từ từ thưởng thức, thật sự là phung phí của trời.
- Đừng nhìn nữa, coi chừng Linh Vận thu thập ngươi.
Khương Phàm cứng rắn dắt lấy Phượng Bảo Nam rời phòng.
- Nghị công tử. Như Ảnh mạo muội nói nhiều thêm một câu. Cổ Hoa hoàng thành, thái bình đã lâu, các tộc đã quen phách lối, cũng đã quen cao ngạo, tư thế này đã khắc ở trong lòng. Nếu như bị kích thích, trong tiềm thức sẽ bắt đầu phản kích.
- Trưởng bối các tộc đã từng trải phong phú, lòng dạ thâm trầm, gặp chuyện có thể ổn được. Nhưng những công tử tiểu thư kia thì chưa hẳn. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng(*). Ta hi vọng Nghị công tử nên cẩn thận một chút.
(*) Gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, còn mũi tên bắn đột kích âm thầm thì khó phòng.
Đông Hoàng Như Ảnh dịu dàng ưu nhã, mịt mờ nhắc nhở Khương Phàm.
Nàng có thể cảm giác được, Khương Phàm cũng không phải trương dương(*), cũng không phải phách lối, mà mang theo sát ý cùng tức giận không cách nào nói rõ được.
(*) Tính cách trương dương: Tính thích phô trương, thích khoe khoang, khoe mẽ.
- Như Ảnh cô nương phí tâm rồi, ta biết mình đang làm gì.
Khương Phàm mang theo Phượng Bảo Nam rời khỏi.
Nhưng, lúc bọn hắn đi tới bên cạnh đầu bậc thang, nơi cuối hành lang một chỗ khác vừa vặn cũng quay tới một bóng người xinh đẹp.
- A?
Lan Nặc thấy được bóng lưng Khương Phàm, bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc, đang muốn nhìn kỹ, Khương Phàm đã đi xuống thang lầu.
- Lan Nặc muội muội.
Đông Hoàng Như Ảnh đứng tại cửa phòng, chú ý tới nữ tử đi tới.
- Như Ảnh tỷ tỷ, ngươi có khách sao?
Lan Nặc không có suy nghĩ nhiều, mỉm cười đi đến phía Đông Hoàng Như Ảnh.
- Vừa đưa tiễn, có rảnh tiến đến ngồi một chút không?
Đông Hoàng Như Ảnh biết nha đầu này khả năng nhịn không nổi.
- Làm phiền.
Lan Nặc quả thật có chút không chịu nổi.
Nói không ai nghe, không ai để ý, còn bị hạn chế ra ngoài, có cảm giác bị giam lỏng.
- Muội muội ở chỗ này đã quen thuộc chưa?
Đông Hoàng Như Ảnh sai người bọn bàn thức ăn, tự mình pha trà cho Lan Nặc.
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng, đầu ngón tay linh động, mỗi động tác đều rất tự nhiên, dung nhập bên trong cảnh sắc xung quanh, hương trà thản nhiên theo mê vụ phiêu đãng.
- Hoàn cảnh Thiên Cung rất tốt, chăm sóc cũng rất chu đáo.
Lan Nặc chậm rãi ngồi xuống, da thịt trắng nõn như ngọc, lấp lóe óng ánh, giống như đóa hoa nở rộ trong sương mù, đẹp không sao tả xiết.
Vẻ đẹp của Đông Hoàng Như Ảnh ở chỗ ưu nhã, ở chỗ dịu dàng, ở chỗ phần dịu dàng tôn quý kia.
Vẻ đẹp của Lan Nặc ở chỗ kiều diễm, ở chỗ linh động, ở chỗ một phần khí chất khinh người.
Cách bàn đá, hai nữ tử với hai phong cách khác lạ, lại đều quốc sắc thiên hương, như hai đóa Tiên hoa, ganh đua sắc đẹp.