- Thế này sao. Cho nên ngươi liền nghĩ đến ta?
Yêu Đồng giống như cười mà lại không phải cười nhìn Khương Phàm, đã hiểu ý gì, cũng đã hiểu là ai an bài.
Ha ha, lão hỏa kế ơi lão hỏa kế, loại chuyện chịu chết này mới nhớ tới ta?
‘Ngươi liền không sợ...’
Khương Phàm hàm hồ nói:
- Ta là cảm giác... ừm... Ngươi rất đặc biệt...
- Ngươi có biện pháp đi đến, có biện pháp trở về sao?
- Đương nhiên là có. Chỉ cần thuận lợi, vừa đi vừa về chỉ là chuyện mấy tháng.
Khương Phàm một mặt chân thành, dỗ dành đi qua trước lại nói.
- Ta có chỗ tốt gì?
- Ta có Hỗn Độn Nguyên Hỏa.
- Ngươi có cái gì?
Sâu trong đáy mắt Yêu Đồng lập tức hiện lên một ánh sáng kỳ lạ, ngay cả bộ dáng khả ái đều xuất hiện thay đổi vi diệu, chỉ là rất nhanh đã khôi phục nguyên dạng.
- Hỗn Độn Nguyên Hỏa, thời khắc thiên địa sơ khai, một trong những Thần Hỏa ban sơ.
Thời điểm Khương Phàm nói ra trong lòng vẫn có chút lo lắng, cho nên không có chú ý tới thay đổi vi diệu của Yêu Đồng.
- Ngươi có, Thần Hỏa?
Yêu Đồng mang nụ cười trên mặt theo thói quen, nhìn Khương Phàm thật sâu.
Khương Phàm triệu trứng ngọc từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, tròn trịa sáng long lanh, ánh sáng nở rộ không ngừng liên tục hóa thành lửa nóng hừng hực.
Liệt diễm nhấc lên, bày biện ra các loại thay đổi kỳ diệu, giống như tinh cầu mới sinh, đang diễn biến vạn vật.
Một cái tiểu nhân nhi co quắp bên trong trứng ngọc, trôi nổi xoay tròn.
Đẹp đẽ như ngọc, kiều nộn trắng nõn, còn tung bay tóc dài màu trắng. Nửa người trên lộng lẫy, giống như Nữ Thần, nửa người dưới lại là một cái đuôi rắn thon dài.
- Ngươi tìm được từ chỗ nào?
Đáy mắt Yêu Đồng lại hiện lên ánh sáng kỳ lạ.
- Một nơi đặc biệt.
- Ngươi chuẩn bị xử trí nó như thế nào?
Yêu Đồng khó có thể tin, Hỗn Độn Nguyên Hỏa biến mất bên trong thời gian vô tận vậy mà lại xuất hiện, lại còn lấy phương thức quỷ dị này tái hiện.
Nhớ không lầm, năm đó hỏa diễm mà lão gia hỏa nhất si mê chính là Hỗn Độn Nguyên Hỏa, chỉ là từ đầu đến cuối không có bất cứ manh mối gì, trở thành tiếc nuối trước khi chết, không nghĩ tới, đến khi chết ngược lại lại tìm được.
- Chờ yêu nữ bên trong thức tỉnh, nhìn rõ ràng chuyện rồi suy nghĩ cách xử trí.
Khương Phàm thu trứng ngọc vào, nhìn Yêu Đồng:
- Có hứng thú hay không?
Yêu Đồng yên lặng tính toán một lát:
- Chính ngươi đi?
- Chính ta.
Khương Phàm đương nhiên muốn mang người như Bách Lý Mạc Yêu đi qua, nhưng Sinh Tử Ngâm là năng lượng từ trong trái tim thả ra, chỉ có thể cuốn chính hắn đi, mà trong thanh đồng tiểu tháp lại không dung nạp được cường giả Niết Bàn cảnh.
- Lấy cảnh giới của ngươi, ra vào U Minh Địa Ngục một lần, chỉ sợ đến ba năm năm, còn có thể tám năm mười năm.
- Làm sao ngươi biết?
- Ta đã đi qua.
- Ngươi đã đi qua?
Khương Phàm trừng to mắt.
- Hắn không có đề cập với ngươi?
- Ai?
Yêu Đồng cười cười, không nói thêm lời.
- Ngươi đi U Minh Địa Ngục như thế nào?
Khương Phàm đương nhiên không chịu buông tha, gia hỏa này vậy mà lại từng đi qua chỗ này? Làm sao đi, làm sao trở về?
Yêu Đồng nói:
- Ta có thể đi theo ngươi đến U Minh Địa Ngục, nhưng ta có hai điều kiện.
- Ngươi nói.
- Đầu tiên, ngươi phải cùng Hỗn Độn Nguyên Hỏa giúp ta đốt đoạn một phong ấn.
- Hỗn Độn Nguyên Hỏa còn chưa có thức tỉnh.
- Dùng hỏa diễm bên ngoài trứng ngọc thiêu đốt là được.
- Thứ hai đâu?
- Đến U Minh Địa Ngục, theo giúp ta tìm đồ.
- Thứ gì?
- Đến đó rồi từ từ tìm, dù sao hai ba năm cũng không về được.
Yêu Đồng vén tay áo lên, lộ ra cổ tay trơn bóng của mình.
- Thành giao!
Khương Phàm dẫn xuất hỏa diễm xung quanh trứng ngọc từ trong thanh đồng tiểu tháp ra bao trùm cổ tay Yêu Đồng.
Yêu Đồng nhìn hỏa diễm hoa mỹ, đáy mắt hiện lên cuồng nhiệt dị dạng.
Cổ tay rất nhanh đã hiện ra văn ấn, giống như một sợi xích màu đen, tinh mịn, phức tạp, lại quỷ dị.
Khương Phàm nhớ kỹ ấn ký này, lúc ấy giống như trọn vẹn đốt đi hai ngày hai đêm mới đốt đứt một sợi.
- Tiếp tục đốt, nhanh nhanh nhanh.
Yêu Đồng kích động, dùng sức nắm chặt cổ tay.
Khương Phàm tiếp dẫn hỏa diễm không ngừng liên tục xông ra thanh đồng tiểu tháp, nung khô cổ tay trơn bóng như ngọc.
Rất nhanh, ấn ký xuất hiện vết nứt, giống như xiềng xích bị đốt ra khe hở.
- Tiếp tục, tiếp tục.
Yêu Đồng thúc giục, không hổ là Hỗn Độn Nguyên Hỏa, loại cảm giác này quá mỹ diệu.
Sau một khắc đồng hồ, vết nứt trải rộng ấn ký, sau đó... Lặng yên tản ra, không còn bóng dáng.
Toàn thân Yêu Đồng nở rộ lên ánh sáng dị dạng, đảo mắt đã trở lại trong thân thể.
Hắn thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ kỳ diệu cảm giác.
Khương Phàm kỳ quái nhìn hắn:
- Ai bố trí phong ấn cho ngươi?
- Một đám lão gia hỏa.
Toàn thân Yêu Đồng nóng hầm hập, thoải mái lắc đầu.
Khương Phàm hỏi Đan Hoàng:
- Sư phụ, làm sao ngài biết nó?
Ý thức còn bình tĩnh như thường, không có trả lời.
- Sư phụ??
Khương Phàm liên tục hỏi rất nhiều lần, Đan Hoàng đều không có lên tiếng.
- Bây giờ chúng ta đi U Minh?
Yêu Đồng thu sạch hồn đan cho vào trong túi.
Nhìn như một cái túi bình thường, vậy mà bên trong lại có càn khôn.
- Ngươi tới trong này nghỉ ngơi trước, đợi đến U Minh ta phóng xuất ngươi.
Khương Phàm Yêu Đồng thu vào thanh đồng tiểu tháp, căn dặn hắn không được loạn đụng.
- Ngươi nơi này... Oa a a, thật nhiều dược liệu.
Yêu Đồng ôm lấy trứng ngọc, đi dạo xung quanh trong thanh đồng tiểu tháp.
- A? Thiết Long cổ thụ! Ha ha, đều lớn như vậy. Chén này không tệ, đủ để hắn dài đến bảy tám mét. Mấy năm không gặp, ngươi thu hoạch rất tốt nha. Làm sao lại có lực lượng thời gian? Cấm Nguyên Châu, thứ này ngươi cũng có.