Trong vô số ánh mắt rung động, một con mãnh thú quái dị từ bên trong trận pháp màu vàng ngưng tụ ra.
Đầu sư tử, sừng hươu, mắt hổ, thân nai, vảy rồng, đuôi trâu.
Toàn thân rạng rỡ kim quang, tử khí cuồn cuộn.
Nó như là Thánh Thú được triệu hoán ra từ một không gian nào đó, mang theo uy nghiêm, bễ nghễ dân chúng, uy áp toàn trường,
- Kỳ Lân?
- Ta hoa mắt sao?
- Ngu Kình Thương ngưng tụ ra Kỳ Lân?
- Ông trời ơi.
Rất nhiều cường giả trợn mắt hốc mồm nhìn qua giữa không trung, đây chính là Thánh Thú trong truyền thuyết.
- Trận chiến này! Kết thúc! Ngươi, sẽ không chịu nổi một kích! Tên Võ Hầu, không phải Ngu Kình Thương ta thì không ai có thể hơn.
Hai tay Ngu Kình Thương run rẩy dữ dội, gian nan nắm Thú hình Kỳ Lân trong tay, văn ấn màu vàng toàn thân đều nhận áp lực thật lớn, lúc sáng lúc tối.
Kỳ Lân dậm chân, từ trên trời giáng xuống.
Chỉ một bước đã bạo tạc ra trận pháp màu vàng phức tạp huyền diệu ở phía dưới, lan tràn mấy chục mét.
Không gian chấn động, lôi tràng lay động, như có một ngọn núi lớn từ trên trời giáng xuống.
Toàn thân Khương Phàm run rẩy, nhận lấy uy thế to lớn.
Ngay sau đó là bước thứ hai, bước thứ ba.
Mỗi một bước đều nở rộ pháp trận, mỗi một bước đều phóng xuất ra kinh người uy thế.
Dưới trọng lực một trăm năm mươi lần áp chế, mỗi bước đi của Kỳ Lân lại mang tới cho Khương Phàm áp chế tựa như là hủy diệt.
Toàn thân Khương Phàm run rẩy, từ huyết nhục đến nội tạng đều nhận lấy áp bách khó nói nên lời, giống như là muốn sụp đổ.
Bành!
Khương Phàm quỳ trên mặt đất, hai tay gắt gao chống đỡ, đầu lại tiếp tục hạ xuống, cho đến đặt ở trên mặt đất.
Răng rắc...
Thời điểm khi Kỳ Lân rơi xuống bước thứ mười, mặt đất cứng rắn đến mức có thể chịu được uy thế của Linh Hồn cảnh vậy mà lại trực tiếp sụp ra.
Toàn trường kinh hô, khó có thể tin được.
Đây là uy thế gì?
Chẳng lẽ Khương Phàm sắp xong rồi à?
Chỉ kết thúc đơn giản như vậy?
Các hộ giả Đại Tự Tại điện xung quanh lôi đài cũng hơi có phản ứng, toàn lực bảo vệ pháp trận.
Hứa Thiên Kỳ đưa ánh mắt sáng rực nhìn vào không trung:
- Đây không phải bí thuật Tử Phủ truyền thừa, đây là thánh pháp trấn phủ Tử Phủ, Kỳ Lân Chiến Bộ! Khương Phàm gặp nguy hiểm rồi!
Bọn người Lý Hoàng chấn kinh, nhưng lại sôi trào nhiệt huyết, thật hận không thể tự mình lên đài, cùng Ngu Kình Thương đại chiến một trận.
Tốc độ Kỳ Lân bắt đầu gia tăng, pháp trận nở rộ, chiến ý tràn ngập, thánh uy cuồn cuộn không dứt.
Cả tòa lôi đài đều đang run lên bần bật, diễn võ trường và Đại Tự Tại điện đều xuất hiện chấn động.
Vô số người chấn kinh đến tái nhợt sắc mặt, đây là uy thế đến cỡ nào?
Ngu Kình Thương vẫn chỉ là Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên mà đã đạt tới thần uy như vậy, tương lai hắn sẽ kinh khủng đến thế nào.
Trách không được trong Vương Quốc Hắc Ám lại có người suy đoán, Hỗn Độn Tử Phủ ở thế giới bên ngoài trong rất có thể là có thân phận hoàng tộc.
Kỳ Lân bổ nhào, lao đến Khương Phàm.
Khương Phàm giống như đang bị mấy chục ngọn núi đá nặng nề liên tục tấn công, toàn thân đều nằm nhoài trên mặt sàn, xương cốt run rẩy, nội tạng phồng lên, đều không kịp thở.
Đây là một loại áp lực tàn khốc mênh mông vô tận.
- Nhận thua! Nhanh nhận thua đi! Trước mặt Ngu Kình Thương của chúng ta, ngươi chính là không chịu nổi một kích như thế. Khương Phàm, ngươi sẽ thành Chiến Nô của Hỗn Độn Tử Phủ!
Ngu Khuynh Thành, đám người Tử Phủ kích động hô to.
- Con đường của Khương Phàm chỉ đi đến đây thôi sao?
Rất nhiều người chấn kinh, hoảng hốt, cũng còn có chút vẫn chưa thỏa mãn.
- Aaa…!
Khương Phàm đột nhiên phát ra tiếng gào thét khàn giọng, toàn thân sôi trào kim quang, tăng vọt uy thế.
Toàn bộ văn ấn Chu Tước nở rộ lên kim quang bên trong bốn cái móng vuốt, giống như là đang sống lại, giương cánh gáy to trong lòng bàn tay, từng luồng từng luồng Thánh Viêm giống như dung nham từ bên trong móng vuốt mãnh liệt lao ra.
Toàn thân Khương Phàm run rẩy, gương mặt dữ tợn, thất khiếu rướm máu, như là đang muốn chống thân thể lên.
Vào thời khắc này, Ngu Kình Thương dùng toàn lực nắm Tử Khí Kỳ Lân trong tay hung hăng đè ép xuống.
Bước thứ ba mươi rơi xuống, thế như thiên kiếp(*), đạp lên đầu Khương Phàm.
(*) Kiếp nạn mà tu sĩ, cường giả cần trải qua để lên cấp.
Đây không phải là muốn áp chế, đây là muốn hủy diệt.
Vào thời khắc sinh tử, tứ chi huyết nhục Khương Phàm bỗng nhiên phồng lên, mênh mông lực lượng lao nhanh ở bên trong, hai cánh phía sau lưng mở rộng gấp hai lần, Thánh Viêm nhanh chóng tăng vọt bên trong móng vuốt Chu Tước, vờn quanh ở hai tay hai chân.
Hung uy kinh khủng khuấy động tám trăm mét diễn võ trường, trùng kích bình chướng bảo vệ, nổi lên gợn sóng kịch liệt.
Khi Tử Khí Kỳ Lân sập rơi, trong chốc lát, Khương Phàm bỗng nhiên chống thân thể lên.
Chu Tước gáy to, sát uy như biển rộng.
Một trận bạo tạc kinh khủng chấn động thiên địa, như hai tuyệt thế hung thú gặp nhau đang hủy diệt chiến trường.
- Lại là con hung cầm kia, rốt cuộc linh văn của hắn là gì?
Đám người kêu lên đầy sợ hãi, hung uy quen thuộc, lệ khí kinh khủng, lần nữa trùng kích đến linh hồn của bọn hắn, xâm nhập hài cốt của bọn hắn.
So với trước đó càng mạnh hơn, càng kinh khủng hơn.
Rất nhiều người rung động, đau đớn không chịu nổi.
Thanh triều náo nhiệt đều chợt hạ xuống hơn phân nửa.
Dưới sự áp chế của trọng lực kinh khủng, dưới sự uy hiếp của cái chết, Chu Tước Bác Thiên Thuật kích phát toàn diện uy năng, Khương Phàm mang theo uy thế liệt thiên (tê liệt cả bầu trời), xé rách Kỳ Lân, dư uy lại không hề suy giảm, Thánh Viêm bạo động sôi trào đầy trời.
Như núi lửa Hoang Cổ phun trào, cuồn cuộn lên trời cao vài trăm mét, va chạm trận pháp màu vàng giữa không trung.
Trọng lực trận vực tràn ngập trên lôi đài xuất hiện chấn động mãnh liệt, trọng lực áp chế đã yếu bớt trên phạm vi lớn.