- Nếu ngươi thông minh liền tranh thủ thời gian mở miệng.
Nếu không, ngươi mạnh miệng, chết rồi, bọn hắn sợ hãi thì vẫn sẽ đem toàn bộ sự thật phun ra.
Ngươi chết...!Quá oan!!
Tốc độ Khương Phàm ép móng vuốt rất chậm, cũng mang đến cho người kia cảm giác kinh dị thấu xương, đầu ngón tay dần dần xẹt qua xương ngực, đưa về phía trái tim đang phanh phanh nhảy lên.
- Sở Uyên! Là Sở Uyên!! Nhanh rút ra, nhanh!!
Nam tử hoảng sợ hô to, hắn không muốn chết, càng không muốn bị móc tim mà chết.
- Ừm?
Khương Phàm ngừng móng vuốt, nhìn về ba người khác.
Ba người dùng sức gật đầu, ai cũng không muốn ngực bị người Vuốt ve như thế.
- Đem ta ném trong suối nước nóng, là chủ ý của ai?
Ba người lập tức đưa ánh mắt nhìn về nam tử bị Khương Phàm khống chế.
- Là ngươi?
Khương Phàm lại duỗi ngón tay phải đi đến.
- Là ta, là ta, a a a, ta chỉ là nghe theo lệnh Sở Uyên.
Hắn yêu cầu muốn trước khi đại hội Đan Tông diễn ra để cho ngươi bị toàn thành lăng mạ.
Ta chỉ có thể dùng biện pháp này, đừng giết ta, đừng giết taaa….
Vương Lương hoảng sợ thét lên.
- Cái gì suối nước nóng?
Nạp Lan Thanh Lạc lập tức sinh ra một loại dự cảm rất không tốt
Các hộ giả Đan quốc rất nhanh đã bao vây dinh thự Nạp Lan gia.
- Nạp Lan Thanh Diệu đâu?
Thường Lăng mang bạch bào trắng hơn tuyết, tóc đen rối tung, khí chất siêu trần thoát tục, cực kỳ giống Tiên Tử không ăn khói lửa nhân gian.
Cho dù là trong lòng tức giận, vẫn duy trì phần khí tức xuất trần kia.
Chỉ là đôi mắt trong suốt kia rõ ràng đã không còn bình tĩnh như vậy nữa.
- Nạp Lan Thanh Diệu, gặp qua Thường Lăng Tông Sư.
Khương Phàm từ sau lưng Nạp Lan Thanh Lạc đi tới, có chút chắp tay.
Chỉ là, cái câu ân cần thăm hỏi này không thể bình thường hơn được nhưng khi rơi vào trong tai Thường Lăng lại cực kỳ chói tai, thậm chí có mấy phần ý trêu chọc.
Gặp qua?
Ngươi đương nhiên thấy qua!
Thân thể mềm mại của Thường Lăng bên trong bạch bào run nhè nhẹ, cực kỳ gắng sức kiềm chế lấy lửa giận đang muốn thoát ra.
- Người không liên quan, lui ra ngoài!
Thường Lăng ép buộc mình không nghĩ tới một màn trong suối nước nóng kia.
Thị vệ hai nhà toàn bộ rời phòng, chỉ để lại Khương Phàm, Nạp Lan Thanh Lạc cùng Thường Lăng.
- Thứ nhất, chuyện tối nay, nếu như ngươi dám truyền đi nửa câu, ta sẽ lấy uy lực Đan quốc, để cho Nạp Lan gia các ngươi phải trả giá đắt.
Thứ hai, để lại một con mắt, đêm nay liền biến ra khỏi thành Hoàng Phủ, vĩnh viễn không được lại bước ra khỏi thành Bát Bảo nửa bước!
Thường Lăng thật muốn trực tiếp giết cái tên hỗn đản hủy hoại danh dự của mình này, nhưng vẫn giữ vững lại được mấy phần lý trí.
Nếu thật làm lớn chuyện, chịu nhục chính là mình.
- Thứ nhất, ta mới mười ba tuổi, còn không đến mức háo sắc đến chạy đến trong suối nước nóng nhìn trộm cô ngâm trong bồn tắm.
Thứ hai, ta không phải kẻ ngu, không đến mức vì muốn nhìn một chút, ngay cả mạng cũng không cần.
Thứ ba, ta là nhìn thứ không nên nhìn, nhưng ta bị hãm hại.
Khương Phàm lập tức biện hộ cho mình.
Chỉ là mở miệng ngậm miệng đều giống như đang nhắc nhở Thường Lăng một màn trong suối nước nóng kia, kém chút đem lý trí còn sót lại của Thường Lăng kích phá hết.
Nạp Lan Thanh Lạc rốt cuộc đã hiểu xảy ra chuyện gì, con mắt cũng đều mở thật to.
Ông trời!
Khương Phàm nhìn thấy thân thể Thường Lăng?
Vị nữ tử thánh khiết này đều để mọi người thương tiếc mà gọi là tiên tử, lại bị người...!thấy hết???
Lấy tâm tính thánh khiết của Thường Lăng, đây quả thực là vô cùng nhục nhã, so với chặt nàng vài đao đều khó mà chấp nhận được.
Khương Phàm đem bốn người Vương Lương trong thanh đồng tiểu tháp ném ra ngoài:
- Nói!!
- Nói cái gì?
Ánh mắt của bốn người toàn bộ đều rơi đến trên thân Thường Lăng, đôi mắt tức giận kia để bọn hắn không rét mà run.
Năm ngón tay Khương Phàm biến thành móng vuốt bén nhọn, từ phía sau nắm lấy cổ Vương Lương.
- Ta chỉ hỏi một lần, ai chỉ điểm?!
- Ta không rõ ngươi đang nói cái gì?
Vương Lương cắn răng, lúc này, thật không thể nói.
Răng rắc!!
Khương Phàm bẻ gãy mất cái cổ Vương Lương, sau đó rơi xuống trên thân người thứ hai:
- Nói!!
- Ta...!Ta...!
Răng rắc!!
Khương Phàm lại đánh gãy mất cái cổ người thứ hai, móng vuốt bén nhọn trực tiếp cắm vào ngực người thứ ba, cầm lấy trái tim hắn.
- Là Sở Uyên!!
Người kia vừa đau khổ vừa sợ hãi, khàn giọng thét lên.
- Nói rõ ràng!
- Sở Uyên an bài, để Nạp Lan Thanh Diệu bị toàn thành lăng mạ.
Lục Tử Ngâm nhắc nhở, nhục nhã Thường Lăng mới có thể chọc giận toàn thành.
Vương Lương nghĩ kế, lừa gạt Nạp Lan Thanh Diệu đến suối nước nóng, ném hắn vào đó!
Người kia cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân mà hô lên.
Khương Phàm rút móng vuốt ra, một chân đạp đến dưới chân Thường Lăng:
- Đây chính là sự thật.
Ánh mắt Thường Lăng giá lạnh nhìn hai người dưới đất.
- Chúng ta...!Chúng ta vô tội.
Đều là Sở Uyên chỉ điểm.
Hai người tuyệt vọng, cũng không lo được nhiều như vậy.
Khương Phàm nói.
- Ta chỉ bắt bốn tên, còn bốn tên đã chạy.
Ta có thể giữ bí mật, cái gì cũng không nói, nhưng bốn tên khác lúc nào cũng có thể sẽ đem tin tức tràn ra.
Thường Lăng vừa nhìn về phía Khương Phàm, ánh mắt lấp lóe, trong lòng vẫn không cầm được tức giận và nhục nhã.
Dù sao, tiểu tử này cái gì cũng đã đều thấy hết!
Thân thể của nàng, trong sạch của nàng.
Nàng...!Băng thanh ngọc khiết, tuyên thệ cả đời không gả, sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện xảy ra như vậy.
Nhìn một chút, hai mắt Thường Lăng dần dần mông lung, khóe mắt thấm ra nước mắt.
Khương Phàm biết mình hẳn là đã làm tổn thương nữ hài này, nhưng hắn quả thật không phải cố ý.
Hắn không chịu được ánh mắt Thường Lăng, muốn cầu cứu Nạp Lan Thanh Lạc, lại phát hiện Nạp Lan Thanh Lạc cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.
- Nạp Lan Thanh Diệu, ở lại nơi này.
Ba ngày sau, trực tiếp đến đại hội Đan Tông.
Thường Lăng cuối cùng vẫn lý trí khống chế tức giận trong lòng, nàng lập tức rời khỏi phòng.
Khương Phàm thở phào một hơi.
- Ngươi đã thấy?
Nạp Lan Thanh Lạc thấp giọng hỏi.
- Không có gì khác biệt, vấn đề là lớn nhỏ.
Khương Phàm lắc đầu, việc huyên náo đêm nay quá lúng túng.
- Ngươi còn nhìn qua thứ khác?
Nạp Lan Thanh Lạc có chút trừng mắt một cái, lớn nhỏ?
Tiểu tử ngươi vẫn còn cố bình thản!
- Ta đắc tội nàng, có tính là đắc tội toàn bộ Đan quốc không?.
Danh Sách Chương: