- Khương Phàm mặc dù huyên náo oanh liệt, nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ là một đệ tử thánh địa, không có thân phận rất đặc biệt nào. Sau khi giết, chỉ có Khương Hồng Võ cùng những người Vô Hồi Thánh Chủ kia tức giận, tổ sơn căn bản sẽ không để ý tới.
- Khương Phàm vừa chết, Khương Hồng Võ tất loạn trận cước. Chúng ta mượn sự kiện Dược Vương các xin mời các lão tổ tông toàn bộ xuất quan, cùng đối kháng bọn hắn, chèn ép Khương Hồng Võ, diệt trừ phụ tá đắc lực của hắn, dần dần suy yếu thực lực của hắn, lại dùng ba trận đại hội luyện đan, làm tổn thương lòng tin Thường Huyền Nghĩa.
- Không đến hai năm, Ly Hỏa thánh địa đã có thể khôi phục bình tĩnh thường ngày, Ly Hỏa thánh địa vẫn là Ly Hỏa thánh địa của chúng ta.
Hoàng Kim Sư Vương nhìn Phạm Ngọc Thành mặt đầy hung quang, âm thầm gật đầu.
Vị tân điện chủ này coi như có chút trí tuệ, bây giờ Ly Hỏa thánh địa cần mạnh mẽ, cứng rắn lại tàn nhẫn phản kích như vậy, nếu đổi lại là hắn, cũng sẽ làm như thế.
Trước hết phải giết Khương Phàm, trực tiếp xử tử dã man!
Chẳng quan tâm hắn là hài tử nhà ai, là đệ tử của người nào, từ thân phận thánh địa mà nói, vẫn chỉ là đệ tử mà thôi, đều không có tư cách nháo đến tổ sơn.
Giết Khương Phàm, tức có thể cho hả giận, còn có thể kích thích bọn người Khương Hồng Võ mất lý trí, sau đó dẫn dụ bọn hắn "Phá hư" cùng "Giết người", làm lớn chuyện, cuối cùng tìm lý do trực tiếp bắt lấy, trực tiếp đưa đến tổ sơn.
Ly Hỏa Thánh Chủ lấp lóe ánh mắt, giết Khương Phàm?
Giống như có chút đạo lý, hắn chung quy vẫn là một đệ tử, về mặt thân phận đều không thể bằng trưởng lão, chết thì đã chết.
Điện chủ Xích Diễm điện lại nói:
- Thánh Chủ ngàn vạn lần phải thận trọng, giết Khương Phàm dễ dàng, thu thập hậu quả lại quá khó. Chúng ta là thánh địa luyện đan, chúng ta am hiểu luyện đan, cũng chỉ am hiểu luyện đan, những chuyện khác, bất luận là đảm phách hay là thủ đoạn, lại còn một ít nắm chắc thời cơ, kém xa Khương Hồng Võ.
- Điểm này, chúng ta nhất định phải thừa nhận.
- Một khi chính chúng ta loạn trận cước, lựa chọn dùng thủ đoạn tàn nhẫn, vô cùng có khả năng sẽ bị bọn người Khương Hồng Võ bắt lấy mà phản kích ngược. Mà Vô Hồi Thánh Chủ là ai, ngài rõ ràng nhất. Một khi nàng điên đến, lại nháo lên chiến tranh giữa thánh địa, tổ sơn nơi đó thật sự có khả năng tự mình đến bắt ngài đi.
Ly Hỏa Thánh Chủ vừa sinh ra sát ý lại nhanh chóng dập tắt.
Mặc dù Khương Phàm khiến cho hắn tức giận, nhưng Vô Hồi Thánh Chủ lại là ác mộng.
Lão nữ tử kia nếu điên lên thì thật sự là chuyện gì đều làm ra được.
Mà, lúc trước khi tứ đại thánh địa Trung Ương thả hắn rời khỏi, rất nghiêm túc nói một câu, nếu như thánh địa Nam Bộ lại phát sinh hỗn chiến, mặc kệ là nguyên nhân gì, trực tiếp vấn trách hắn.
Nếu quả như thật có liên quan tới hắn, sẽ cưỡng ép bắt lấy, kéo về tổ sơn thụ thẩm.
Vấn đề này là lo lắng lớn nhất của hắn.
Nếu thật là bị bắt, hắn sẽ triệt để không còn cơ hội nào nữa. Thánh địa cũng sẽ chính thức trở thành của Vô Hồi Thánh Chủ.
Phạm Ngọc Thành lập tức phản kích:
- Bọn hắn cũng bắt đầu di chuyển Diêm Vương các đi, ngươi còn muốn cùng chúng ta đấu văn sao? Bọn hắn chính là bầy thổ phỉ, bầy dã thú, ngươi lại văn vẻ xuống, không đến nửa năm, hắn sẽ muốn ăn tươi ngươi!
Ly Hỏa Thánh Chủ chặn ngang lại, nói:
- Tiếp tục đuổi bắt Lư Kính Thiên, hỏi tội Huyền Nguyệt hoàng triều. Phạm Ngọc Thành, ngươi làm cho ta ba điện liên thẩm, do Diêm La điện, Võ Cực điện, Dị Linh điện, thẩm vấn Khương Phàm, không cần biết dùng thủ đoạn gì, cạy miệng của hắn, nói ra chân tướng cho ta. Nhưng, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, không thể giết chết hắn.
- Ba điện liên thẩm?? Đã hiểu!
Tinh thần Phạm Ngọc Thành đại chấn.
Đúng vậy, quên mất cái này.
Mặc dù bên trong thất điện thánh địa chỉ có Diêm La điện có quyền lợi thẩm vấn, nhưng nếu như gặp phải sự kiện đặc thù, còn có thể cử hành ba điện liên thẩm, cùng một chỗ làm việc, có quyền lợi thẩm vấn.
Cứ như vậy, bọn hắn có thể "Hợp tình hợp lý" "Hợp quy hợp luật" tra tấn Khương Phàm.
Chỉ cần từ Khương Phàm trong miệng tra ra chân tướng, ai cũng không cứu được hắn!.
…
Ly Hỏa thánh địa!
Khương Phàm đang say mê trong cảm giác kỳ diệu, lâng lâng, khoan thai, quên hết tất cả.
Ý thức chạy không, thân thể buông lỏng, linh hồn đều mát mẻ thư sướng.
Cho đến khi...
- Ngươi ăn cái gì?
Thanh âm quen thuộc vang lên bên trong ý thức hải.
- Sư phụ?
Khương Phàm hoảng hốt, lại còn nằm mơ?
- Ngươi trúng độc?
Thanh âm xuất hiện lần nữa.
Con ngươi Khương Phàm dần dần tập trung, lẳng lặng nằm một lát, ngạc nhiên ngồi xuống:
- Sư phụ! Rốt cuộc ngài cũng nói chuyện.
- Ngươi ăn thứ gì?
Linh hồn Đan Hoàng bám vào trên linh hồn Khương Phàm, cho nên linh hồn "Nhẹ nhàng khoan khoái" cũng ảnh hưởng đến hắn.
Rất dễ chịu, rất hưng phấn, cũng rất bạo động.
- Sinh Mệnh Cam Lộ, chính là thứ này.
Khương Phàm lấy ra bình ngọc, trên mặt đều đang cười, toàn thân lộ ra dễ chịu.
- Trách không được.
- Đây là cái gì?
- Chính là Sinh Mệnh Cam Lộ. Có thể sinh ra tàn chi, mọc lại thịt từ xương, còn có thể gột rửa linh hồn, tịnh hóa ý thức, hiệu quả có thể so với đan dược lục phẩm. Tuy nhiên, nó còn có một cách gọi khác, Xuân Hương Thủy. Nó có thể để ngươi tại thời điểm chữa trị thương thế cảm giác không thấy đau đớn, sẽ còn tê liệt thần kinh, để cho ngươi từ thân thể đến linh hồn đều cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu.
- Nhưng, nếu như thân thể ngươi hoàn hảo, không có vết thương, tinh lực cũng thịnh vượng, sau khi ăn một giọt, cỗ dược hiệu kia không có chỗ phóng thích, liền sẽ...
- Liền sẽ cái gì?
- Kích thích phát dục.
- Kích thích phát...
Khương Phàm đột nhiên cúi đầu, nhìn cái quần cao ngất, sững sờ một chút, phát ra âm thanh cảm thán quái dị:
- Oa a...
- Hiệu quả rất rõ rệt nha.
Đan Hoàng dở khóc dở cười, mình chỉ biến mất mấy ngày, đứa nhỏ này liền ăn bậy thuốc.
- Xác thực... Rõ rệt...
Mặt Khương Phàm mũi tràn đầy xấu hổ, dùng sức ngăn chặn, nhưng... Co dãn quá mạnh!