Khương Phàm ngăn Kiều Linh Vận lại:
- Trước tiên cứ mang về, làm cho bọn hắn tỉnh lại, tra rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Hai mắt Kiều Linh Vận đỏ lên, căm tức nhìn Tô Nhã, sau khi run rẩy một lát mới cưỡng ép rút móng vuốt về.
Nhưng, nàng thực sự nuốt không trôi cơn giận này, vung tay hung hăng quất Tô Nhã mười bàn tay, đánh đến gò má nàng đều sưng lên, miệng mũi đều chảy máu.
- Khụ khụ...
Tô Nhã bị máu trong miệng mũi sặc tỉnh, khó chịu chống người lên, nhưng không đợi kịp phản ứng, Kiều Linh Vận ở trước mặt nâng một chân, đánh vào trên cằm của nàng.
Đầu Tô Nhã bỗng nhiên ngẩn lên, nàng bị đá bay lên đập xuống trên mặt đất.
- Ai đánh ta! Chán sống...
Rốt cuộc Tô Nhã cũng bừng tỉnh, nhưng sau khi nhìn đến xung quanh mới lập tức ngây ngẩn cả người.
Đây là nơi nào?
Tại sao ta lại ở đây?
Không phải ta đang ngâm trong bồn tắm sao?
Ngâm trong bồn tắm?
Tô Nhã tranh thủ thời gian cúi đầu.
Sau một khắc, trong cánh rừng mờ tối vang lên tiếng thét xấu hổ giận dữ.
- A a a, y phục của ta đâu. Các ngươi là bọn lưu manh, súc sinh, các ngươi chết hết đi cho ta. Y phục, cho ta y phục. Không cho phép các ngươi nhìn, đều không được nhìn, a a a, nhanh cho ta y phục.
Những tộc nhân Tô gia khác cũng đều liên tiếp tỉnh lại, sau khi nhìn thấy Tô Nhã toàn thân thông thấu đang ở kia la to, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng sau khi nhìn đến tộc nhân Kiều gia ở trong bóng tối xung quanh, sắc mặt tất cả đều trắng bệt.
Mặc dù không rõ tại sao mình lại ở đây, nhưng bọn hắn đã hiểu mình sẽ phải chết!
Lấy lửa giận của Kiều gia, thậm chí khả năng bọn hắn sẽ sống không bằng chết.
- Mang đi.
Kiều Vạn Niên phất tay ra hiệu, thị vệ Kiều gia như lang như hổ lập tức nhào tới.
Cửa đá nặng nề ầm ầm đóng cửa!
Mười hai vị tộc nhân và Tô Nhã bị thô lỗ kéo đi, từ chân núi thẳng tới đỉnh núi năm ngàn mét.
Tuyệt vọng gào thét, tức giận gào thét, vang vọng khắp cả ngọn núi cao, khiến cho những tộc nhân đang ngủ say đều bừng tỉnh.
Khi bọn hắn nhìn thấy là Tô Nhã thì đều rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt được nguyên nhân.
Thì ra kẻ cầm đầu là Tô gia!
Rất nhanh...
Trong đại điện tại đỉnh núi Kiều gia vang lên tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Bắt đầu từ Tô Nhã, mỗi người đều hứng chịu chiếu cố rất "Nhiệt tình", bị tra tấn sống không bằng chết.
- Tô gia!
Kiều Vạn Niên đứng tại đỉnh núi, ngắm nhìn ngọn núi nguy nga ngoài năm mươi dặm kia.
Nghĩ tới Tô gia, lại rất không hy vọng là Tô gia.
Tô gia không chỉ là một trong cửu đại gia tộc, càng là ưng khuyển trung thành nhất của hoàng thất, là thông gia đời đời của hoàng thất.
Nếu như là Hoàng Phủ gia, hoàng thất thậm chí sẽ nguyện ý cùng Kiều gia bọn hắn hung hăng mấy trận.
Nhưng nếu như là Tô gia, hoàng thất chỉ có thể là nghĩ trăm phương ngàn kế bảo vệ.
Kiều gia muốn tuyên chiến với Tô gia thì sẽ triệt để đắc tội hoàng thất.
Kiều Vạn Niên nhìn về phía Khương Phàm, trong lòng có chút khẩn trương, nếu như tiểu tổ khăng khăng phát tiết lửa giận, hắn sẽ mang theo Kiều gia nghênh đón, nhưng hậu quả khó liệu.
Nhất là thời khắc trước mắt, các tộc phương bắc còn chưa có rời khỏi, nếu như nhấc lên chiến tranh giữa các thế tộc, lại liên lụy đến Tô gia, rất có thể hoàng thất sẽ thẹn quá hoá giận, cũng triệt để diệt trừ Kiều gia, dùng chuyện này để chứng minh cường quyền của hoàng thất với các tộc phương bắc, cùng hoàng thất đoàn kết quyết tâm bảo vệ hoàng thành.
- Chúng ta muốn báo thù! Nợ máu phải trả bằng máu!
Giọng Khương Phàm trầm thấp, lộ ra ngoan khí.
Kiều Vạn Niên khẽ run trong lòng, nhưng vẫn động thân lĩnh mệnh:
- Kiều gia tùy thời có thể khởi xướng báo thù. Nếu muốn làm liền làm đến vô cùng tàn nhẫn nhất, hừng đông ngày mai, chúng ta kéo lấy bọn người Tô Nhã đến hoàng cung, ngay trước trước mặt hoàng thất, ngay trước mặt đại biểu các tộc phương bắc, ngay trước mặt con dân toàn thành, chém đầu!
- Trước hừng đông Tô gia hẳn là đã có thể phát giác được bọn người Tô Nhã mất tích, tất nhiên sẽ đến hoàng thất bẩm báo. Chúng ta có thể thả chậm tốc độ ở nơi đó, chém giết từng kẻ, hấp dẫn càng nhiều người của Tô gia chạy tới hoàng cung. Mượn cơ hội này, để toàn thể lão tổ Tô gia xuất quan, thừa dịp bất ngờ, tấn công mạnh Tô gia.
Hai tay Khương Phàm nắm chặt, nhưng không có nói tiếp, mà là buồn bã nói:
- Sau đó thì sao?
Kiều Vạn Niên chi tiết nói:
- Hai tộc khai chiến, hoàng thành tối kỵ, sẽ để cho hoàng thất hổ thẹn. Vì để cứu danh dự, cứu vãn lực ảnh hưởng, sau đó hoàng thất sẽ tiêu diệt toàn bộ Kiều gia. Kiều gia hoặc là nâng nhà thoát khỏi, hoặc là toàn bộ chiến tử.
Khương Phàm trầm mặc, thật lâu vẫn không nói gì.
Kiều Vạn Niên cúi đầu, chờ đợi Khương Phàm đáp lại.
Thật lâu, Khương Phàm nhìn về phía Tô gia ở phương xa:
- Chúng ta phải báo thù, nhưng không phải muốn tự sát! Kiều gia không thể nào bởi vì hành vi ngu xuẩn của một nữ tử ngu xuẩn mà chôn vùi!
- Tiểu tổ, xin ngài phân phó.
Kiều Vạn Niên thở phào.
Nếu như Kiều gia thật sự kéo lấy đám người Tô Nhã đứng ở trước mặt hoàng cung ngay sáng sớm ngày mai thì thật sự là "Mấy nhà ưu sầu, mấy nhà vui vẻ".
Ưu sầu là hoàng thất và Tô gia, vui vẻ chính là các nhà khác.
Bọn hắn giơ tay chém xuống, chính là đầu Tô Nhã, lại gõ chuông tang của chính mình.
Đáy mắt Khương Phàm hiện lên tia sáng tàn nhẫn:
- Thù, nhất định phải báo. Đám người Tô Nhã, ai cũng không thể sống. Tô gia, cũng phải đào lớp da bọn hắn.
- Ý tiểu tổ là...
- Cho hoàng thất mặt mũi, cũng cho hoàng thất một cây đao! Sáng sớm ngày mai, ngươi tiến cung hiến đao, xin mời Nhân Hoàng lột da hổ!
Sáng sớm ngày thứ hai.
Tô Thiên Can đi ra khỏi mật thất, rốt cuộc cũng đã làm ra quyết định.
Chuyện này ảnh hưởng quá ác liệt, hoàng thất sớm muộn cũng sẽ tra được.