Yến Khinh Vũ cũng rất cố gắng, nhưng nhìn đến Khương Phàm mới biết được chênh lệch giữa hai người vậy mà đã kéo đến lớn như vậy.
- Ta là tình huống đặc biệt. Bây giờ đã là Chí Tôn thánh văn.
- Trước đó cảm giác lục phẩm linh văn rất kiêu ngạo, bây giờ...
Yến Khinh Vũ than nhẹ, nhảy ra khỏi cái vòng Lang Gia hoàng triều kia, mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân(*).
(*) Bên ngoài có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.
Có nhiều thứ, không phải cố gắng thì có thể làm được.
- Lấy mỹ mạo và khí chất của cô, chờ tương lai trưởng thành đến Linh Hồn đỉnh phong, lại có thân phận Diêm La điện, toàn bộ nam tử Hoang Mãng nguyên đều sẽ vì cô mà điên cuồng.
- Ta có mỹ mạo, khí chất?
Yến Khinh Vũ bị Khương Phàm chọc cười.
- Đối với mình không có tự tin sao?
- Ta không hứng thú đối với nam tử.
- Ai, không cần sớm phủ định chuyện mình chưa nghiệm qua.
Khương Phàm muốn trấn an Yến Khinh Vũ, nhưng khi nói xong bỗng nhiên cảm giác giống như không đúng.
Yến Khinh Vũ khẽ giật mình, gương mặt xinh đẹp vụt đỏ lên.
Khương Phàm ngượng ngùng cười hai tiếng, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác:
- Nạp Lan Minh Kính sao lại tới Diêm La điện?
Yến Khinh Vũ cũng tranh thủ thời gian thuận theo nói tiếp:
- Là tộc trưởng Nạp Lan Sóc mãnh liệt tiến cử. Vừa mới bắt đầu tất cả mọi người cảm giác không hiểu thấu, cũng không có mấy người để hắn vào trong mắt, nhưng hắn dần dần bày ra trí tuệ, cùng năng lực nhìn thấu lòng người, để phụ thân và mọi người bắt đầu coi trọng. Sau khi tiến vào Diêm La điện, Khương vương gia cùng hắn tiếp xúc mấy lần đều nhanh không thể rời bỏ hắn, mỗi ngày mang theo trên người, coi hắn là quân sư. Ngay cả phụ thân đều nói, Khương Vương cùng Minh Kính là bạn vong niên(*).
(*) Bạn chơi với nhau nhưng không quan tâm tuổi tác.
- Hắn thật sự có thể nhìn thấu lòng người?
- Hắn không có linh văn, là thật. Hắn có thể nhìn thấu lòng người, cũng là thật. Hắn rất có trí tuệ, đây càng là thật.
Yến Khinh Vũ nhớ tới Nạp Lan Minh Kính liền có loại cảm giác là lạ.
Hắn luôn là một dáng vẻ không tranh quyền thế, ôn tồn lễ độ, đối xử với mọi người rất hiền lành, nhưng cũng không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, lại là không phải đang quan sát ngươi.
- Nạp Lan Sóc tự mình tiến cử...
Khương Phàm như có điều suy nghĩ khẽ nói.
- Đúng rồi! Còn có chuyện!
Yến Khinh Vũ bỗng nhiên có chút kích động.
- Thế nào?
- Cổ La!
- Cổ La chết rồi?
- Hắn chạy. Sau khi Hoàng Đại Bính tiến vào Bạch Hổ tông... Ngày thứ năm hay là ngày thứ mấy đó, Thiên Sư tông nơi đó truyền đến tin tức nói Cổ La đột nhiên nổi điên vào đêm khuya, bộ dáng vô cùng đáng sợ, làm bị thương hơn tám mươi vị đồng môn, xông ra khỏi Thiên Sư tông.
- Văn Thải Y trưởng lão ngăn cản, lại bị hắn làm cho bị thương nặng. Nghe nói vết thương vô cùng nghiêm trọng, tiếp tục thối rữa, lan tràn toàn thân, thịt đều rơi xuống, sau khi đưa đến Ngọc Đỉnh tông nơi đó ở tám ngày mới tốt xấu kiếm về một cái mạng.
Đêm khuya ngày hôm đó Thiên Sư tông đến Bạch Hổ tông cùng thành Bát Bảo thỉnh cầu viện trợ, điều động hơn năm ngàn người tìm kiếm Cổ La. Chỉ là liên tục tìm hơn nửa tháng, không còn thấy qua Cổ La, hắn cứ như tan vào hư không vậy.
- Hắn có thể thương tổn được Văn Thải Y trưởng lão? Làm sao thương tổn!
Khương Phàm kinh ngạc, đang tốt mà tại sao lại nổi điên, còn có thể làm bị thương Văn Thải Y là Linh Hồn cảnh cao giai?
- Sau khi Cổ La từ Thiên Khải bí cảnh trở về cứ như biến thành người khác, rất lo nghĩ rất táo bạo, còn thường xuyên mình khóa ở sau núi tu luyện. Dạ tông chủ biết hắn đạt được cơ duyên, không chút quấy rầy, không nghĩ tới hắn...
- Hắn đạt được cơ duyên gì?
- Chính là thạch kiếm kia đó. Ta nghe người của Thiên Sư tông nói, đêm hôm đó toàn thân hắn tràn đầy hắc khí, hắc khí đụng phải cái gì thì cái đó liền khô nát mục rữa, hắn vô cùng táo bạo, phát ra tiếng của dã thú, con mắt còn hiện ra ánh sáng màu xanh lục, trong miệng một mực nói nhỏ nói cái gì đó.
- Thạch kiếm?
Khương Phàm cố gắng nghĩ lại tình huống ở Thiên Khải bí cảnh, giống như có chút ấn tượng như vậy.
Lúc ấy trên trời rơi xuống mảng lớn đá vụn, bọn hắn đi trễ, cái gì đều không có cướp được, chỉ có Cổ La nhặt được một thanh kiếm.
Thạch kiếm?
Hắc khí?
Mục nát?
Khương Phàm cau mày, thanh kiếm kia chẳng lẽ có bí mật gì?
Yến Khinh Vũ nói:
- Dạ tông chủ còn ủy thác chợ đen hỗ trợ tìm kiếm, treo giải trên trời, nhưng từ sau khi Cổ La chạy đi, đã không còn xuất hiện nữa.
- Nếu như hắn nổi điên, hẳn là sẽ mạnh mẽ đâm tới, chạy tán loạn khắp nơi, không thể nào trực tiếp biến mất từ vạn dặm La Phù. Chẳng lẽ là cổ kiếm chỉ dẫn lấy hắn đi nơi nào?
Khương Phàm bỗng nhiên có cảm giác, bên trong rất nhiều đồ rơi xuống lúc ấy, cổ kiếm không phải râu ria, cũng không phải tùy tiện đến rơi xuống, mà là... Nó chính là thủ phạm làm sụp đổ bầu trời.
Nếu thật là như thế này, cổ kiếm tuyệt đối có bí mật rất lớn!
Nhưng Cổ La chỉ là lục phẩm linh văn, có thể khống chế sao?
Yến Khinh Vũ tiếc nuối nói:
- An Nhiên đi thánh địa, ngươi cũng đi thánh địa, Dạ tông chủ coi Cổ La là thành tông chủ tương lai mà bồi dưỡng, không nghĩ tới đã vậy còn biến mất quá ly kỳ.
- Ta sẽ lưu ý hắn, nhưng...
- Nhưng cái gì?
- Chỉ sợ sau khi tìm được Cổ La, hắn đã không còn là Cổ La mà chúng ta quen biết.
- Có ý gì??
- Ta đi tìm xem, cũng coi như sư huynh đệ.
Khương Phàm có trực giác, khả năng Cổ La đang gặp nguy hiểm.
Khương Uyển Nhi ôm một cái hộp gấm chạy về đến, đặt trên bàn đá:
- Trong này có tám loại đan dược, đều là tẩm bổ linh hồn, cường thịnh ý thức, huynh xem một chút là cần cái nào.
- Dưỡng Hồn Đan, Chính Thiên Đan, Quả Nguyên Đan...
Sau khi Khương Phàm cẩn thận lật xem thì cầm lấy Dưỡng Hồn Đan ăn vào một viên:
- Ta đều lấy cả, nhìn xem có hiệu quả hay không.
Khương Uyển Nhi giao hộp gấm cho Khương Phàm:
- Còn cần cái gì không?
- Ta cần dược liệu.
Khương Phàm nhìn về phía phương hướng Dược sơn của Ly Hỏa thánh địa, trước khi đến là cảm thấy có thể tùy tiện cầm dược liệu của thánh địa, không nghĩ tới vậy mà lại là tình huống như vậy.
Sớm biết như thế này, lúc ấy ở Đan Đỉnh điện nên vơ vét sạch sẽ toàn bộ đan dược.
Chờ chút, vơ vét toàn bộ?
Trong lòng Khương Phàm khẽ động.