- Tóm lại khó nghe thế nào, ngươi cứ tùy tiện biên, tiên hạ thủ vi cường(*), điều động phong trào nghị luận trước. Dù sao chuyện cũng đã phát sinh, đêm nay ngươi chỉ có dùng thủ đoạn tàn khốc, mới có thể biến Trò cười thành Uy hiếp.
Cứ như vậy, ngươi có thể để dân chúng Chiến quốc nhìn thấy ngươi cường thế, cũng từ vấn đề khác triệt tiêu chuyện ngươi thất bại trên lôi tràng.
(*) Nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh.
Khương Phàm từng bước hướng Triệu Thế Hùng dẫn dắt vấn đề.
Rất có bộ dáng lão tử dạy con trai.
Triệu Thế Hùng nhíu mày:
- Không được!!
- Vì sao không được? Ngươi nhất định phải tùy ý để trò cười lan tràn tại Chiến quốc sao? Ta dám khẳng định, Sở Khang đã phái người đi thông báo Bá Vương phủ, chờ nơi đó làm ra phản ứng, khẳng định nắm lấy cơ hội hung hăng nhục nhã ngươi. Ngươi nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.
- Nếu như ta đốt đi Hồng Quán, Bá Vương phủ cũng sẽ nghĩ biện pháp tập kích thương hội Hung Linh hầu phủ chúng ta.
- Bọn hắn không dám!
- Sao bọn hắn không dám. Ta đốt đi Hồng Quán, tương đương với đánh vào mặt bọn hắn, bọn hắn khẳng định sẽ làm ra phản kích.
- Ngươi đốt một hoa lâu, hắn hủy một cửa hàng. Ngươi lại hủy đi một hoa lầu, hắn lại hủy một tòa cửa hàng. Làm cái gì vậy? Nội chiến sao?
- Đây là sẽ để cho người ta chế giễu. Bá Vương cùng Hung Linh Hầu chắc chắn sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy. Đến lúc đó, không cần ngươi ra mặt, hai bên gia chủ sẽ phải chủ động ước đàm, dàn xếp ổn thỏa.
- Mà là chuyện huyên náo càng oanh động, trọng điểm các phương thảo luận đều sẽ chuyển dời đến việc ngươi cường thế, đến sát khí của ngươi, ngươi cùng Bá Vương phủ đối kháng. Không có người nào sẽ nghị luận nguyên nhân gây ra chuyện, cũng sẽ không ai như vậy quan tâm chuyện ngươi thất bại ở lôi đài trước đó.
Khương Phàm dựng ở bả vai Triệu Thế Hùng:
- Nghe ta, không sai.
Triệu Thế Võ suy nghĩ kỹ một chút, hình như thật có chút đạo lý.
Triệu Thế Hùng chau mày, quái dị nhìn Khương Phàm, mặc dù quả thật có chút đạo lý, nhưng Hung Linh hầu phủ giống như chưa từng có trực tiếp cùng Bá Vương phủ gợi lên xung đột.
Khương Phàm tiếp tục giật dây:
- Ngươi muốn bao nhiêu cái vấn đề hiện ra thực lực mình, đừng luôn luôn để trên lôi đài. Ngươi cũng đã ba mươi rồi, không cảm thấy có chút ngây thơ sao? Ta dám nói ngươi ở lôi đài đánh một trăm người, cũng không bằng một trận đại hỏa đêm nay! Nghe ta, phóng hỏa!
Hồng Quán oanh động trong đêm nhanh chóng lan tràn.
- Khương Phàm đã đi ra!
- Khương Phàm mang theo Triệu Thế Hùng đại náo Hồng Quán, trắng trợn cướp đoạt cô nương.
- Xác định là tiểu hầu gia sao? Lúc này mới mấy ngày liền bị Khương Phàm làm hư rồi?
- Hồng Quán đã thông báo với Bá Vương phủ, đoán chừng chẳng mấy chốc Bá Vương phủ sẽ có phản ứng, đêm nay sẽ rất náo nhiệt đây.
Các phương nhận được tin tức, nhanh chóng đuổi tới phần khu thứ bảy, chuẩn bị nhìn trò hay.
Nhưng...
Bạo tạc mãnh liệt, nương theo ánh lửa ngút trời, chiếu thấu đêm tối.
Hơn trăm vạn ánh mắt phần khu thứ bảy, toàn bộ tụ tập đến một phương hướng.
Hồng Quán??
Lúc này Hồng Quán lâm vào hỏa diễm vô tận, số lượng lớn cường giả hỏa văn ở bên trong mạnh mẽ đâm tới, tùy ý phá hư, thậm chí đồ sát thị vệ bên trong.
Càng đặc sắc hơn chính là đám công tử ca bên trong, không lo được xách quần, cứ thế mà lộn nhào xông ra ngoài.
Trên mái nhà của một tửu lâu cách đó không xa, Khương Phàm mời U Mộng đang bọc lấy chăn đỏ từ trong thanh đồng tiểu tháp ra.
- Mời cô nương thưởng thức cảnh đêm.
- Đó là Hồng Quán?
- Đó là nơi tổn thương cô năm năm, từ hôm nay trở đi, nó không tồn tại nữa.
U Mộng nhìn ánh sáng phía xa, vẻ mặt hốt hoảng, bỗng nhiên có chút sợ sệt.
Cái này, thật không phải là mơ sao?
Nếu như là một giấc mơ, nàng thật không chịu đựng nổi tuyệt vọng khi tỉnh dậy.
- Ta sẽ giúp cô tìm ca ca, để cho huynh muội các cô đoàn tụ. Cô biết Vô Hồi thánh địa không?
- Các ngươi mang theo tin của ta, đi tìm Vô Hồi Thánh Chủ, nàng sẽ thu lưu các ngươi. Từ nay về sau, các ngươi hãy quên chuyện lúc trước, dùng thân phận mới một lần nữa sinh sống.
U Mộng si ngốc nhìn Khương Phàm, nước mắt lần nữa mông lung:
- Ta có thể biết tên của công tử không?
Khương Phàm cười khẽ:
- Ta tên Khương Phàm, chính là người điên mà các ngươi truyền kia.
- Ta... Ta tên... Niệm An. Đa tạ công tử...
U Mộng giãn mặt ra cười khẽ, nước mắt tràn mi, nàng muốn ôm Khương Phàm, chợt dừng lại, vẻ mặt hơi tối, ta bẩn.
Khương Phàm không có chú ý biểu hiện của của U Mộng, mà nhìn chằm chằm bọn thị vệ Hồng Quán nơi xa.
Không có gì bất ngờ xảy ra, bọn hắn hẳn là muốn bắt ca ca của U Mộng.
Trong một góc xa xa, còn có một đám người thần bí đang chú ý Hồng Quán cháy hừng hực, mặc niệm lấy tên Khương Phàm.
- Tại sao hắn lại muốn trắng trợn cướp đoạt U Mộng?
- Chỉ là muốn có được nàng, hay là có nguyên nhân đặc biệt?
- Thật chẳng lẽ chính là vì Niết Bàn Thạch?
- Ta cảm giác hắn chỉ là sau khi chơi qua một lần ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, muốn vĩnh viễn chiếm lấy.
- Ha ha, loại diệu nhân nhi U Mộng kia, ai không muốn có được. Công tử ca bên trong Chiến quốc muốn chuộc thân cho nàng không có hơn ngàn cũng có tám trăm, chỉ là bị thanh danh Bá Vương phủ chấn hiếp, không ai dám làm như vậy mà thôi.
- Tính cách của Khương Phàm, từ việc hắn náo ra động tĩnh tại phương bắc liền có thể nhìn ra được, thứ mà hắn xem trọng, sẽ không từ thủ đoạn để có được.
- Ta chờ mong là Niết Bàn Thạch hấp dẫn Khương Phàm, như thế này chúng ta cũng không cần cứ mãi ở nơi này nhìn chằm chằm.
- Đúng vậy, an bài cho chúng ta cái nhiệm vụ như thế, không hiểu được lại phải chờ đợi ròng rã năm năm. Ta còn tưởng rằng cả một đời chúng ta đều sẽ phải bị ở mãi chỗ này.
Thời điểm bọn hắn đang nói chuyện, trong bóng tối sau lưng có một lão nhân mái tóc hoa râm đi ra.
Đám người vội vàng hành lễ.
Lão nhân nắm quải trượng, già nua khô quắt, hai con mắt lại hiện ra ý lạnh:
- Ca ca U Mộng đâu?
Danh Sách Chương: