Bồi dưỡng Càn Nguyên thánh văn thành Đại Thừa thánh văn đã vô cùng khó khăn, từ Đại Thừa thánh văn bồi dưỡng đến Chí Tôn thánh văn đã khó càng thêm khó, mà muốn làm được trước hai mươi tuổi, không chỉ cần phải có cơ duyên rất lớn, càng cần có xảy ra kỳ tích hơn.
Nhưng vậy mà năm ngoái Hoàng Phủ gia đã làm được, đã dẫn phát oanh động to lớn, một đời mới của bọn hắn cũng nhất định sẽ tiếp tục lĩnh chạy trên cửu đại gia Cổ Hoa.
- Đừng khẩn trương như vậy, ta chỉ là điều tra Lý Tịch.
Khương Phàm nhìn gương mặt xinh đẹp căng cứng của Kiều Linh Vận, nhịn không được cười nói.
- Ngươi hẳn là rất khẩn trương! Đó là gia tộc Hoàng Phủ, bọn hắn so với Đường gia càng kiêu ngạo cường thế hơn.
Kiều Linh Vận trịnh trọng nhắc nhở, mặc dù phụ thân yêu cầu nàng phối hợp với Khương Phàm làm những chuyện hắn muốn làm, nhưng Hoàng Phủ gia thật sự không thể gây vào.
- Hoàng Phủ gia...
Khương Phàm trong tươi cười lại có tia sắc lạnh.
Ngàn năm trước, chính là gia tộc Hoàng Phủ dẫn đầu, xử tử Kiều Hinh. Món nợ này, vượt qua ngàn năm, cũng phải thanh toán hết thảy.
Ngươi giết một mình ta, ta diệt cả tộc ngươi.
Coi như thủ phạm đã chết, cũng phải móc bọn hắn từ trong mộ phần ra, nghiền xương thành tro.
Khi biết Khương Phàm là Chí Tôn thánh văn, tin tức đã truyền khắp Kiều gia năm ngàn mét núi cao, gây nên oanh động rất lớn, cùng lúc đó Khương Phàm và Kiều Linh Vận đã rời khỏi Kiều phủ.
- Ta có thể thỉnh giáo một vấn đề không?
Kiều Linh Vận cùng Khương Phàm cưỡi Xích Viêm Điêu cỡ lớn, chạy tới gia tộc Hoàng Phủ.
Cổ Hoa hoàng thành quá lớn, từ Kiều gia bọn hắn đi đến Hoàng Phủ gia tộc cách tới hơn ba trăm dặm, chỉ có thể cưỡi mãnh cầm.
- Nếu như không tiện coi như xong.
Kiều Linh Vận tranh thủ thời gian lại bồi thêm một câu.
Bình thường mặc dù cường thế lại bá đạo, nhưng ở trước mặt thiếu niên ngay cả phụ thân đều kính úy này, nàng không tự chủ được liền yếu đi khí thế.
- Hỏi đi.
Khương Phàm ngồi xếp bằng minh tưởng, hàm hồ đáp một tiếng.
- Thân phận của ngươi...
Kiều Linh Vận thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc thiếu niên này đã nói những lời gì, lại để một trong cửu đại gia Cổ Hoa, Kiều gia bọn hắn "Hàng phục".
- Ta và Kiều gia có đoạn nguồn gốc, nơi này tương đương với nhà thứ hai của ta.
Khương Phàm tùy tiện nói.
Lời này cũng không quá phận, bởi vì vị trí gia chủ Kiều gia túc trực bên linh cữu tiếp quản qua, tiếp tục kéo dài ngàn năm, trong thân thể tộc nhân Kiều gia hoặc nhiều hoặc ít đều chảy xuôi máu của hắn.
- Tổ thượng ngươi đã từng là người Kiều gia?
Kiều Linh Vận nói xong cũng cảm giác không đúng, cái này cũng không giống như là trở về "Nhận tổ quy tông", làm sao lại có chút giống trở về làm "Tổ tông".
- Ngươi biết ngàn năm trước đã phát sinh qua chuyện gì không?
- Ngàn năm trước? Có chuyện gì rất đặc biệt sao?
- Không có gì.
Khương Phàm lắc đầu.
Kiều Linh Vận nhún vai, hỏi giống như không hỏi.
- Ta lại mạo muội hỏi một chút, linh văn của ngươi là gì?
- Phần Thiên Tước. Cô thì sao?
- Lục Dực Kim Kiêu!
Kiều Linh Vận tháo thắt lưng gấm, lộ ra đường vân kim dực chói mắt, ở hai bên kéo dài tới ba đường hỏa văn, ở giữa thì là kim mân liệt diễm phức tạp.
Thời điểm nàng kích hoạt linh văn, con ngươi đều trở nên lăng lệ, khí chất biến đổi lớn, từ trong ra ngoài tản mát ra khí tức hung liệt.
Khương Phàm chậm rãi gật đầu, Kim Kiêu là một loại hung cầm rất cường đại, giống như có huyết mạch Phượng Hoàng chảy xuôi, am hiểu khống chế hỏa diễm, càng có tốc độ siêu nhiên.
- Hình như huyết mạch Kiều gia chúng ta từ rất lâu trước đây đã phát sinh chút thay đổi, bây giờ cũng là lấy Liệt Diễm Kim Kiêu làm chủ, số lượng hỏa dực tượng trưng cho phẩm cấp linh văn. Thức tỉnh sáu cánh, chính là Thánh phẩm linh văn. Ta là Đại Thừa Thánh phẩm, người mạnh nhất thế hệ này. Đại ca của ta là Càn Nguyên Thánh phẩm, tuy nhiên gia tộc đã bắt đầu chuẩn bị tăng Linh văn hắn lên, nhưng trước hai mươi tuổi có thể đạt tới Đại Thừa Thánh phẩm hay không, còn phải xem tạo hóa bản thân hắn.
- Đó là cái gì?
Khương Phàm bỗng nhiên chú ý tới nơi xa có ngọn núi cao nguy nga, chợt nhìn vẫn là núi, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện đỉnh núi có một số đã cải tạo thành cung điện.
Núi cao gần năm ngàn mét, cung điện xây từ ba ngàn mét đi lên, cao ngất gần ngàn mét, tạo hình đặc biệt, tỏa ra ánh sáng màu bạc. Cực kỳ giống mặt trăng muốn dâng lên trong sương mù!
Kiều Linh Vận nói:
- Thiên Cung! Một trong những thế lực Cổ Hoa hoàng triều mời vào ở, núi cao bốn ngàn chín trăm chín mươi mét, địa vị cơ hồ ngang với cửu đại gia Cổ Hoa chúng ta.
- Thiên Cung?
Khương Phàm có chút ngưng tụ con ngươi, trong đầu đột nhiên hiện ra một cái tên.
- Cửu Thiên Thần Giáo! Thương Huyền, Thiên Khải hoàng đạo! Cửu Thiên Thần Giáo, cấp dưới có chín đại Thiên Cung! Thiên Cung thứ chín, tọa lạc tại Cổ Hoa hoàng thành!
Tin tức giống như là lưỡi dao bén nhọn, rạch ra trí nhớ kiếp trước của Khương Phàm.
- Đúng vậy, Cửu Thiên Thần Giáo ở bên ngoài phân tán chín tòa Thiên Cung, đây là tòa thứ chín. Nghe nói mấy ngàn năm trước, thời điểm Cổ Hoa hoàng triều trêu chọc phải cường địch, suýt nữa bị diệt quốc. Chính là "Thiên Cung" tọa lạc tại Cổ Hoa hoàng thành ra mặt, cho Cổ Hoa hoàng thất tranh thủ thời gian quý giá, bảo đảm cửu đại gia tộc lúc ấy vẫn là vương hầu tề tụ về hoàng thành.
- Từ đó về sau, Cổ Hoa hoàng thất liền kết hữu nghị cùng Thiên Cung rất sâu, thậm chí có người còn gọi Thiên Cung là đại gia thứ mười của Cổ Hoa. Đương nhiên, thực lực Thiên Cung quá cường đại, trong cửu đại gia Cổ Hoa cũng có trước mấy nhà có thể đánh đồng cùng, các gia tộc như Kiều gia chúng ta cũng còn kém chút.
- Tuy nhiên ta và Đông Hoàng Như Ảnh trong thiên cung có tình cảm rất tốt, chúng ta có thể đi tìm nàng hỗ trợ.
- Hỗ trợ cái gì?
Ấn tượng trong đầu Khương Phàm liên quan tới Cửu Thiên Thần Giáo vô cùng hỏng bét.