Khương Phàm không hiểu thấu, chẳng lẽ ám chỉ hắn nên tận phu nghĩa vụ rồi?
Nhưng nói không cần thiết nói như vậy.
Chẳng lẽ ý là... ừm... Thiên Hậu, An Nhiên, Tịch Nhan đều cần an ủi?
Đại công trình a!
Khương Phàm nhìn những người khác đều lần lượt tản ra, hắn mang theo nụ cười đi tới bên cạnh Thiên Hậu.
- Hài lòng không?
Thiên Hậu đang muốn mang theo Đằng Xà và các khế ước thú, đến gặp mặt Hỏa Kỳ Lân cùng Cự Côn, thuận miệng nói:
- Giữ Thương Hải Đồ lại, ta thử trước kích phát huyết mạch Cự Côn một chút. Nếu như Cự Côn có thể trực tiếp lột xác thành Côn Bằng, khế ước với ta càng có thể kích phát tiềm lực của ta.
- Nếu như không thành công, cũng có thể tiến đến Thánh Linh cảnh, phối hợp với Hỏa Kỳ Lân đồng thời khế ước cùng ta, cũng có thể để ta tăng lên tới Thánh Linh cảnh. Sau khi ta tăng lên tới Thánh Linh cảnh, lại càng dễ kích phát tổ mạch khế ước thú. Đến lúc đó, bất luận là Hỏa Kỳ Lân hay là Cự Côn, đều có thể nhận ban ân.
Bây giờ cảnh giới của Thiên Hậu đang ở tại Bán Thánh, chính là cần năng lượng cực đoan kích thích.
Hỏa Kỳ Lân Thánh Linh cảnh, Cự Côn Thánh Linh cảnh hoặc là Côn Bằng, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Khương Phàm gật đầu nói:
- Ta cũng là nghĩ như vậy, trước tiên đưa Thương Hải Đồ cho Cự Côn, lại làm chút Thao Thiết Huyết Hồn Đan để kích thích, hẳn là có thể kích phát ra tiềm lực. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, để Tô Lăng và bọn chúng đều tăng thực lực lên, cũng có thể vững chắc cảnh giới của nàng, đến lúc đó vừa vặn tiến đến Thánh Linh cảnh.
- Thánh Linh cảnh...
Thiên Hậu khẽ nói, rốt cuộc cũng muốn vượt qua giai đoạn điều dưỡng ban đầu, chờ tiến vào giai đoạn Thánh Linh, Linh văn, huyết mạch của nàng đều sẽ đạt được thăng hoa toàn diện.
Không chỉ có sẽ tăng cường năng lực kích phát tiềm lực, còn có thể sinh ra liên hệ mệnh mạch cùng khế ước thú, có thể tại thời khắc tất yếu cưỡng ép sống tạm bợ, thậm chí có thể tập kết thăng hoa toàn bộ năng lượng của bọn chúng trong nháy mắt, giao phó cho nàng năng lượng sắp bộc phát.
Chỉ cần khế ước chân thú đủ cường đại, nàng tại Thánh Linh cảnh liền có thể chiến với Thánh Vương!
Khương Phàm ho nhẹ vài tiếng, nói nhỏ:
- Ta đã tiến tới cảnh giới Thánh Vương.
- Ừm, tốt nhất chàng nên vững chắc, mau chóng đến đỉnh phong Thánh Vương.
- Ta nói là, ta đã tiến tới cảnh giới Thánh Vương.
- Ta biết, đến đỉnh phong Thánh Vương, phối hợp với Thánh Thiên quyết của chàng, chàng có thể chân chính nghênh chiến Thánh Hoàng. Chàng luôn luôn đưa tài nguyên cho người khác, lần này nên chiếu cố cho mình, những Linh Bảo Thánh Hoàng kia nên dùng liền dùng.
- Ý của ta là, ta đã tiến tới Thánh Vương.
Khương Phàm lại hạ giọng, ý vị nhắc nhở sâu xa.
Thiên Hậu quái dị nhìn hắn, cái biểu tình này là gì? Làm sao lại như tên trộm!
Khương Phàm xấu hổ cười cười, lôi kéo tay Thiên Hậu đi đến bên cạnh, chỉ điểm Thiên Bằng bọn chúng không cần loạn nhìn, nói nhỏ:
- Thu xếp tốt bọn Cự Côn, chúng ta không phải nên làm chút chính sự rồi?
- Chính sự gì? Chàng muốn cùng ta thảo luận cục diện Thương Huyền? Không nôn nóng, bọn người Quang Mang Thần Điện đã bị bóp cổ, trong thời gian ngắn không còn dám mạo phạm chúng ta.
- Cục diện Thương Huyền là rất quan trọng, nhưng chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn.
- Rốt cuộc chàng muốn nói cái gì?
Nha đầu này thật không rõ?
Khương Phàm hạ miệng, nói nhỏ:
- Ta là Thánh Vương, lại không sinh hài tử... ừm... Liền không có cơ hội.
Thiên Hậu nao nao:
- Chàng thấy ta rất nhàn sao?
- A? Không phải... Ta nói là... Tranh thủ lúc rảnh rỗi. Ta đây không phải muốn hài tử đầu tiên là của ta với nàng...
Khương Phàm giữ chặt Thiên Hậu tay, đang muốn tỏ tình, Thiên Hậu lại tránh khỏi tay của hắn:
- Còn không phải thời điểm.
- Lại không là thời điểm, liền không có cơ hội.
- Ta không có tâm tư kia
Khương Phàm lại nâng tay Thiên Hậu lên, chăm chú lại trịnh trọng nói:
- Chúng ta kiên trì đến bây giờ, đã có thể nhìn thấy hy vọng, nàng cũng nên nghỉ ngơi một chút, không cần luôn luôn khẩn trương như vậy. Kiếp trước chúng ta không có hài tử, kiếp này ta không muốn để lại tiếc nuối.
Thiên Hậu nhìn ánh mắt của hắn, thật lâu không nói gì.
Khương Phàm bị đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn mất tự nhiên, lẽ ra là thâm tình tỏ tình, nhưng giống như không ngọt ngào hạnh phúc như trong tưởng tượng.
Hướng Vãn Tình, Kiều Hinh các nàng cũng không có đi xa, cẩn thận trốn ở trong rừng cây, vểnh đầu lên nhìn quanh.
Dạ An Nhiên vậy mà lại thoải mái đi mất, không biết Thiên Hậu muốn làm sao thu thập Khương Phàm, bọn nàng mong mỏi Khương Phàm rõ ràng tình cảnh của hai tỷ muội kia, chờ đợi hình ảnh Thiên Hậu giáo huấn Khương Phàm.
Nhưng... bầu không khí nơi đó không có ấm áp hay làm quái giống như các nàng tưởng tượng.
- Nếu như thực sự không có tâm tư...
Khương Phàm lúng túng lắc đầu, buông ra tay Thiên Hậu,
Thiên Hậu nhìn nam tử trước mặt, giọng rất bình tĩnh, lại vô cùng nặng nề:
- Ta trùng sinh trở về, không phải tranh thủ tình cảm cướp đoạt tình yêu. Hài tử, ta không có vấn đề, địa vị, ta cũng không quan trọng. Bởi vì ta vĩnh viễn không quên được, ngày chàng chiến tử ấy, cảm giác đau nhức ta khắc cốt ghi tâm ấy.
- Ta vĩnh viễn quên không được, hình ảnh chàng tan xương nát thịt trong những tiếng reo hò tận tình của bách tộc Thiên Khải cùng tiếng chư tướng thần triều tuyệt vọng gào thét. Bởi vì ta vĩnh viễn quên không được, hàng tỷ dân chúng của Vạn Thế Thần Triều cả nước tế thiên bi tráng như thế nào. Ta cũng không quên được, mảnh áo trắng đau khổ chờ đợi một ngàn năm dưới vực sâu đáy biển kia.
Thiên Hậu nhấc cánh tay ngọc mảnh khảnh, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt Khương Phàm:
- Là ta đã để bọn hắn chịu chết, cũng là ta muốn tới báo thù. Là ta, là ta. Ta lưng đeo trách nhiệm, cũng lưng đeo tội nghiệt. Vào cái ngày chúng ta giết ra Thiên Khải, trốn về Vạn Thế hoàng thành đó, là ta đã quỳ cầu con dân Vạn Thế... Cho ta một cơ hội, ta tất trả lại bọn họ một trận báo thù!
- Vạn Thế Thần Triều một ngày không có trọng lập Thương Huyền, ta một ngày không được ngủ yên. Bách tộc Thiên Khải một ngày không có trả giá đắt, ta... Chết cũng không nhắm mắt. Chàng muốn hài tử, tìm ai cũng đều được, ta có thể chấp nhận, nhưng ta... Thật sự làm không được. Tha thứ cho ta... Được không?
Thiên Hậu nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi Khương Phàm, lại sau một khắc tuyệt nhiên quay người, đi về chỗ Thiên Bằng và các khế ước thú đang chờ đợi ở nơi xa.
Ta muốn tái nhập Thiên Khải, giết hết bách tộc Thiên Khải.
Ta muốn để tiếng của reo hò bọn hắn tại ngàn năm trước, biến thành tiếng kêu rên tuyệt vọng vào ngàn năm sau.
Ta muốn để tiếng gào thét vang vọng ngàn năm bên tai ta, bình tĩnh lại.
Chư tướng Thần triều cùng hàng tỷ dân chúng được nghỉ ngơi, là kỳ vọng cuối cùng đời này của ta.