- Triệu công tử, muốn làm phiền ngươi giúp một chút.
Khương Phàm rời phòng, tìm được Triệu Thế Hùng.
- Trước khi Sí Thiên giới xác minh tiếp nhận ngươi, ngươi chỉ là khách lâm thời.
Triệu Thế Hùng mịt mờ cự tuyệt.
- Tạ ơn, đi thôi.
Khương Phàm làm bộ nghe không hiểu.
- Ta nói, ngươi là khách lâm thời.
- Đúng vậy, đạo đãi khách của Hung Linh hầu phủ, xa gần nghe tiếng, một chút phiền phức nhỏ, khẳng định là sẽ hỗ trợ.
- Ngươi giả ngu? Không giúp!
- Đừng xao động như thế, chính là tiện tay mà thôi. Chờ ta tiến vào Sí Thiên giới, tự thân vì ngươi luyện một viên đan dược.
- Sau lưng ta có hai đại phe phái đan dược đứng đấy, tùy tiện bên nào cũng đều có thể bù đắp được Ly Hỏa thánh địa đã từng, ngươi cảm thấy ta cần đan dược của người?
Khương Phàm nhìn hắn chằm chằm một lát:
- Ngươi tức giận?
- Tức cái gì?
- Ta thắng ngươi, ngươi tức giận, nói rõ ngươi thua không nổi. Tương lai ngươi muốn tiếp quản người của Chiến quốc, sao có thể chút lòng dạ này.
- Triệu Thế Hùng ta có thể tiếp nhận thất bại, nhưng ta không chấp nhận được bị người mưu hại!
- Vậy chúng ta lại đi lôi đài công bằng đánh một chầu? Ta thắng, ngươi giúp ta làm một chuyện, ta thua, tùy ngươi xử trí. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Triệu Thế Hùng nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Phàm một hồi.
Mặc dù tràn ngập chiến ý, nhiệt huyết nhấc lên, thế nhưng hồi tưởng bị áp chế tình huống trước đó, vẫn uất ức nhịn được.
Trước đó bị liên thủ đánh bại, còn có thể nói với bên ngoài là bị hố. Nếu như lên đài lại bị đánh, thanh danh triệt để liền ném đi.
Triệu Thế Hùng nghĩ tới đây lại là một trận tức giận, chưa từng nghĩ tới hắn cao ngạo như thế vậy mà lại cần dùng phương thức này tránh lui đến cứu danh dự.
- Hỗ trợ cái gì, nói.
- Giúp ta đi cứu một người.
- Ta nói, chúng ta bây giờ sẽ không nhúng tay chuyện Đại Hoang.
- Không phải người bên trong Đại Hoang, là người đang ở Chiến quốc này. Ngươi yên tâm, một người rất bình thường, cũng là tiện tay mà thôi.
- Người nào?
- Nô lệ.
- Chỉ là một nô lệ bình thường?
- Rất bình thường.
- Chính ngươi cứu không được?
- Chủ nhân của nàng rất phách lối, không bán. Cho nên ta muốn xin mời Triệu công tử ra mặt, nói giúp ta một câu.
- Ta an bài người xuống ra mặt đi qua giải quyết.
- Không không không, chuyện này được ngươi phải tự mình ra tay.
- Rốt cuộc là ai?
- Một vị cô nương Hồng Quán, hoa khôi lầu tám.
Triệu Thế Hùng tiếp cận Khương Phàm, lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi là cố tình sao? Ta đường đường là tiểu hầu gia Hung Linh hầu phủ, cùng ngươi đến hoa lâu chuộc một cô nương?
Khương Phàm mỉm cười nói:
- Tiện tay mà thôi.
- Khương Phàm, bên ngoài đã truyền ra thân phận của ngươi, rất nhiều người đều tụ tại bên ngoài Hầu phủ muốn chiêm ngưỡng Phong thái của ngươi, còn có rất nhiều thế lực đang từ nơi khác đuổi tới nơi này. Ngươi bây giờ chính là một tiêu điểm.
- Dưới tình huống này, ngươi để cho ta dẫn ngươi đi hoa lâu tranh giành tình nhân? Ngươi không ngại mất mặt, nhưng Triệu Thế Hùng ta còn gánh không nổi người kia đâu.
- Người sống, để ý ánh mắt người khác như vậy làm gì. Ta nói ngươi còn phải tu luyện một chút, tu tâm.
Triệu Thế Hùng gầm thét:
- Ta tu đại gia ngươi, cút!!
Sau khi nghe được thanh âm, Triệu Thế Kinh, Triệu Thế Võ vội vã chạy tới:
- Bát đệ, thế nào?
- Hỗn đản này bảo ta cùng hắn đi Hồng Quán mua hoa khôi.
Triệu Thế Hùng tại Chiến quốc là người nhanh nhẹn dũng mãnh, cường đại cao ngạo, trong mắt của vô số người hắn chính là Bá Vương tương lai, hắn sao có thể đến loại hoa lâu kia, lại còn là đi mua cô nương.
Nếu cái này là truyền ra ngoài, Triệu Thế Hùng hắn phải để mặt ở đâu?
Nhạc phụ nơi đó sẽ nhìn hắn thế nào!
- Ngươi cố tình sao?
Hai người Triệu Thế Kinh cau chặt lông mày, gia hỏa này đủ thoải mái đó, còn có tâm tư đi mua cô nương chơi.
Khương Phàm quay người rời khỏi, đi tới bên ngoài thạch điện, sâu trong vương phủ.
- Hung Linh Hầu, có thể hay không xin mời lệnh công tử, theo giúp ta đi bên ngoài đi dạo?
Trong thạch điện trầm mặc một lát, truyền ra âm thanh trầm thấp đáp lại:
- Lão Đồ.
Một thị vệ hùng tráng bên ngoài thạch điện móc ra cái ngọc bài từ trong túi, giao cho Khương Phàm:
- Gặp bài như gặp người, không được loạn dùng.
Khương Phàm nói lời cảm tạ, tìm tới Triệu Thế Hùng, lung lay ngọc bài trong tay:
- Chúng ta đi bây giờ chứ?
Bọn người Triệu Thế Hùng khó có thể tin được mà nhìn ngọc bài:
- Ngươi nói cái gì cùng phụ thân rồi?
- Trời sắp tối rồi, bây giờ chúng ta xuất phát được chứ?
Vào đêm, Bá Vương Chiến Quốc so với ban ngày lại càng náo nhiệt, nhất là tửu quán hoa lâu, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Dưới sự kiên trì của Khương Phàm, Triệu Thế Hùng miễn cưỡng thuyết phục mình.
Nhưng Triệu Thế Hùng thật sự là không có đi qua nơi đó, cho nên kéo theo khách quen của hoa lâu, Thất ca hắn, Triệu Thế Võ.
Triệu Thế Võ thay đổi cách ăn mặc, mang theo tiền và lễ vật.
Khương Phàm, Dạ An Nhiên, Triệu Thế Hùng, Triệu Thế Kinh, thì ngụy trang thành thị vệ.
Hồng Quán!
Hồng Quán xa hoa cao quý vừa mới vào đêm liền tụ mãn tân khách các phương mộ danh(*) mà đến.
(*) Quí mến tiếng tăm người khác hay là một nơi nào đó.
Rất nhiều công tử phú gia, tử đệ cường tộc, tập trung vào hoa khôi tầng bảy đi lên.
Có một ít người thậm chí là cướp đoạt hoa khôi ngưỡng mộ trong lòng nào đó, ra giá cao tranh giành.
- Thất công tử? Ai ô ô, một thời gian ngài không có tới, mấy cô nương đều rất nhớ ngài.
Thị nữ nghênh tiếp bên ngoài Hồng Quán nhiệt tình chào đón.
Triệu Thế Võ ho nhẹ vài tiếng, mặc dù là khách quen, nhưng trước mặt người nhà, vẫn có chút xấu hổ:
- Cái này... Ngạch... Đêm nay làm ăn khá khẩm nha.
- Đều là được các ngài chiếu cố, mau mau, mời vào bên trong.
- Cô nương trên lầu còn có nhàn rỗi không?
- Ngài tới đúng lúc, hoa khôi trên lầu vừa mới bắt đầu cạnh tranh. Ngài nói ngài xem trọng người nào, ta đây đi sắp xếp người ngăn lại.
- U Mộng cô nương còn không có bận đấy chứ?
- U, còn nhớ U Mộng cô nương sao, lần trước ngài tới...
- Khụ khụ!! Khụ khụ!!
Triệu Thế Võ dùng sức ho khan.
Danh Sách Chương: