Cung Lạc Sơn mang theo bọn hắn đi đến lôi đài, toàn thân tuôn ra dung nham sền sệt nóng hổi, chảy xuôi trên nhuyễn giáp, ngưng tụ không tan.
- Không chỉ có Diêm Lâu chết rồi, Địch Vân cũng đã chết!
Khương Phàm quan sát năm người, đánh giá thực lực bọn hắn.
- Tốt! Chính ngươi thừa nhận!
- Ta không có che giấu? Ta đối mặt với Ly Hỏa thánh địa các ngươi, có cơ hội liền tuyệt đối sẽ không để có người sống!
- Tiểu tử, sát tính thật nặng đó.
Triều Hồng Quang tự mình đối đầu Khương Phàm, bốn người còn lại lần lượt phân tán đến bốn vị khác, vây Khương Phàm lại.
Tất cả người của thánh địa gom lại cùng một chỗ, chú ý luận võ trên lôi tràng.
Mặc kệ Khương Phàm có gì đó cổ quái, chỉ cần bọn người Cung Lạc Sơn có thể phối hợp thì phần thắng rất lớn. Dù sao tất cả đều là thất trọng thiên đỉnh phong, còn có hai Thánh phẩm linh văn.
Tiêu Phượng Ngô ngẩn đầu lên, phách lối nhìn các đệ tử thánh địa thể hiện, hắc hắc, một đám ngu xuẩn, huynh đệ ta chính là Võ Hầu, Võ Hầu vừa quật khởi ở Vương Quốc Hắc Ám!
- Chuẩn bị xong? Ta đến đếm một hai ba!
Khương Phàm nắm chặt lại nắm đấm, mênh mông linh lực phun trào khắp toàn thân, cường quan chói mắt xuyên thấu qua thắt lưng gấm trên trán, nở rộ tại lôi đài.
Bọn người Triều Hồng Quang lập tức phát giác được một khí tức áp bách mãnh liệt, giống như linh văn của chính mình đã mờ đi mấy phần.
Cảm giác kỳ quái để bọn hắn âm thầm cảnh giác.
- Một!
Khương Phàm tùy ý đi tới, không để ý đến Triều Hồng Quang, ánh mắt bén nhọn một mực đang đi đến trên thân bốn người còn lại.
Bốn người cảnh giác, nhưng cũng không sợ sệt.
Bọn hắn đã phối hợp đã cùng nhau diễn luyện rất nhiều lần, chỉ cần bắt đầu, nhất định có thể vây khốn Khương Phàm.
- Hai!
Khương Phàm đối mặt Độc Hạt La Minh Chí.
Trong lòng La Minh Chí run lên, nhưng vẫn đáp lễ cười lạnh một tiếng, toàn thân bao trùm bọ cạp giáp đen nhánh cứng cỏi, hai cánh tay biến thành cái càng bén nhọn, mang theo khí độc.
- Ba...
Khương Phàm nhẹ nhàng phun ra một chữ, Thánh Viêm mãnh liệt được phóng xuất, lấy tình thế kinh người tụ tập, hóa thành một đóa hoa sen to lớn giống như kim sơn, cao chừng năm mươi mét, hoa lệ tinh mỹ, chăm chú khép kín.
Sắc mặt năm người Triều Hồng Quang đột nhiên biến đổi, trước tiên liền phát giác được uy thế khủng bố đập vào mặt.
- Trần Dật, khống chế lại.
Cung Lạc Sơn lập tức thét lên ra lệnh Thánh phẩm Cụ Phong linh văn, Trần Dật.
Trần Dật thét dài, linh văn nở rộ, hai tay đẩy ra cuồng phong, cuồn cuộn khắp trời, bạo động mãnh liệt, giống như Ác Long cuồng dã quay quanh qua Kim Viêm Liên Hoa.
Ầm ầm!
Kim Viêm Liên Hoa nở rộ, nhiệt độ kinh khủng sôi trào trong nháy mắt!
Khí lãng cuồn cuộn, Thánh Viêm nổ tung, đụng chạm cuồng phong, quét sạch toàn trường.
Lôi tràng lay động kịch liệt, mặt đất vỡ nát, tràng diện cực kỳ rung động.
Trần Dật cực lực muốn khống chế gió lốc, nhưng vẫn bị Thánh Viêm phá hủy, cuồng phong hòa với Thánh Viêm, khung cảnh càng thêm táo bạo.
Triều Hồng Quang và những người khác cũng không ngoại lệ, đều bị vô tình hất bay ra ngoài.
Khuôn mặt của tất cả đệ tử thánh địa có chút động!
Khương Phàm nhanh chóng phóng tới trong liệt diễm, giống như con báo săn đang nhào về phía La Minh Chí.
La Minh Chí bị cuồng phong và Thánh viêm nuốt hết, bị nện ra ngoài trăm thước, hắn chấn kinh lại cảnh giác, khi rơi xuống đất trước tiên liền muốn đứng dậy. Nhưng... Khương Phàm đã tới, nháy mắt kéo căng bàn chân đánh thẳng đến cằm La Minh Chí.
Răng rắc!
Cằm La Minh Chí vỡ nát trong nháy mắt, đầu lưỡi đứt gãy, lực lượng kinh khủng mang theo hắn phóng lên tận trời.
Khương Phàm đạp tan mặt đất, bay lên không, một chân quét đánh vào phần bụng La Minh Chí. Bọ cạp giáp lập tức vỡ vụn, nội tạng nhận phải trùng kích, bị xé nát với diện tích lớn.
La Minh Chí há miệng thổ huyết, kêu thảm bay mạnh ra ngoài, trực tiếp lăn đến bên bờ lôi đài.
Khương Phàm chấn mở hỏa dực, lao vùn vụt trong cuồng phong liệt diễm đang kéo dài, lướt qua mặt đất, lao thẳng tới lục phẩm Băng Kiếm linh văn, Thẩm Lương Bình.
Thẩm Lương Bình đang đau đớn chống cự lại Thánh Viêm màu vàng, vốn là hàn băng có thể áp chế liệt diễm, kết quả liệt diễm suýt chút nữa thiêu chết hắn, kiếm khí thả ra đã nhanh chóng tán loạn.
Rống!
Trong liệt diễm đột nhiên xuất hiện một con mãnh hổ, uy mãnh khổng lồ, thú uy cường thịnh.
Mãnh hổ chừng cao năm mét, dữ tợn đáng sợ, càng sôi trào thêm kim viêm nóng bỏng.
- Đùa cái gì vậy.
Sắc mặt Thẩm Lương Bình chợt kịch biến, nơi này làm sao còn có Yêu thú.
Hắn cuống quít kích phát Băng Kiếm linh văn, điên cuồng ngưng tụ về phía trước.
Nhưng, mãnh hổ quá hung mãnh, đối diện chạm vào nhau.
Ầm ầm!
Băng kiếm vỡ nát, liệt diễm bạo động.
Trùng kích kịch liệt, bạo tạc kinh khủng, đánh nổ Thẩm Lương Bình rách rưới toàn thân, mang theo máu tươi đầy trời bay ra ngoài.
Khương Phàm không tiếp tục nhào về phía Cung Lạc Sơn, mà là lao đến chỗ Triều Hồng Quang đang xua tan kim viêm.
- Khương Phàm? Ngươi thật đúng là để cho ta vui mừng.
Triều Hồng Quang phát giác được nguy hiểm đang tiến đến, kim quang toàn thân trong nháy mắt tăng vọt, ngưng tụ thành mấy chục bàn tay màu vàng, kéo lấy kim quang đánh về phía Khương Phàm đột nhiên xuất hiện ở phía trước.
Mỗi một chưởng ấn đều giống với linh văn trên trán hắn nhau.
Mỗi một đạo chưởng ấn đều ẩn chứa khí tức kim loại muốn nổ tung.
Mỗi một chưởng ấn đều không phải là võ pháp, mà là linh văn.
Uy lực tuyệt luân!
Cường thế bá liệt!
Liệt diễm cuồn cuộn sau lưng Khương Phàm, tuôn ra thiên thạch giống như mười hai trọng quyền.
Thương Nhật Băng Quyền ẩn chứa năng lượng Thánh Viêm cực kì khủng bố, tinh chuẩn bạo kích toàn bộ kim đốt chưởng.
Khí lãng, năng lượng sôi trào cuồn cuộn, trùng kích Khương Phàm và Triều Hồng Quang.
Lực lượng toàn thân Khương Phàm vô cùng mãnh liệt, nửa bước đã lui, hắn chống đỡ năng lượng phóng tới Triều Hồng Quang, vung lên trọng quyền vượt qua ba trăm ngàn cực cảnh.
Triều Hồng Quang bị trận nổ chấn động đến mức phải liên tiếp lui về phía sau.
Không nghĩ tới mình đã toàn lực thả ra thánh quyền, vậy mà lại có thể tuỳ tiện tan tác như thế, quả thật có chút ngoài ý muốn, cũng có chút hỗn loạn.