Toàn thân Khương Phàm bất chợt lạnh lên:
- Sư phụ, cám ơn ngài, nếu không phải vậy ta...
- Lần này không phải ta, là chính ngươi tỉnh lại. Bọn hắn hẳn là muốn điều tra tất cả bí mật của ngươi, nhưng bí mật của ngươi quá sâu, quá khắc cốt, đưa tới cảm xúc kháng cự, cũng cho ta cơ hội. Nếu không, từ thời điểm ngươi rơi vào tầng thứ hai mộng cảnh, ngươi đã nghe không được giọng của ta nữa.
Hứa Như Lai nhìn về phía ba vị lão nhân đứng dậy trên đài cao.
Ba vị lão nhân chậm rãi lắc đầu, đã tỉnh, gây nên cảnh giác, lại muốn hắn kéo vào trong mộng, cần thêm cơ hội.
Nhưng, ngay cả bọn hắn đều khó mà tin được, làm sao Khương Phàm lại đột nhiên liền tỉnh lại được.
Bọn họ đều là Ác Mộng linh văn, tu luyện là bí thuật Thượng Cổ, Cửu Trọng Môn.
Nhất Trọng Môn đại biểu một tầng mộng cảnh, Cửu Trọng Môn tương đương với chín tầng mộng cảnh.
Bọn hắn biên chế mộng cảnh vô cùng xảo diệu, dẫn dắt Khương Phàm đến xâm nhập từng bước.
Vì để càng nhanh càng bình ổn tiến vào mộng cảnh tầng thứ hai, bọn hắn đã dùng thủ đoạn cực đoan lại kích thích ở trong tầng đầu tiên. Ngay sau đó là mộng cảnh tầng thứ hai, cũng là dụ phát ra chuyện Khương Phàm sợ nhất.
Tiến vào tầng thứ ba, bọn hắn xảo diệu vận dụng chuyện "Linh hồn bị xé rách" đưa tới "Đau đầu" đến quấy nhiễu Khương Phàm, cũng thông qua chuyện "Mớm thuốc" tiếp tục tăng cường chiều sâu mộng cảnh, bảo đảm Khương Phàm ngủ say.
Bình thường mà nói, hai tầng mộng cảnh đã có thể khống chế loại "cuồng chiến tranh’ như Khương Phàm đây dễ dàng bị kích thích. Để bảo đảm mọi vấn đề, bọn hắn còn cưỡng ép dẫn vào tầng thứ ba, là Khương Phàm mở ra tam trọng môn.
Kết quả... vậy mà hắn lại thức tỉnh tại tầng thứ ba.
Là nơi nào xảy ra vấn đề?
Rốt cuộc Khương Phàm có bí mật gì, có thể làm cho hắn sinh ra mâu thuẫn tâm tình mãnh liệt, tiến tới sụp đổ mộng cảnh, tầng tầng trở về.
Khương Phàm đi xuống tế đàn không gian, đối xử lạnh nhạt giằng co với Hứa Như Lai:
- Đạo đãi khách của Chí Tôn Kim Thành rất mới lạ, ta đã lĩnh giáo được rồi!
- Ngươi thích thì tốt. Loại đãi ngộ này không phải ai cũng có thể hưởng thụ.
Hứa Như Lai cảm thấy rất đáng tiếc, đã thấy sắp móc ra được bí mật của Khương Phàm rồi, vậy mà để vụt mất.
- Khương Phàm ta làm việc, thích có qua có lại. Các ngươi đã khẳng khái như thế, ta nhất định hồi báo thật tốt.
Khương Phàm nhìn chằm chằm mắt Hứa Như Lai thật lâu, mặc dù đều là mộng cảnh, nhưng cảm giác này đến bây giờ vẫn còn xoay quanh ở trong lòng, buồn nôn, bực bội.
Thiếu nữ áo xanh đi đến phía trước:
- Rốt cuộc linh văn của ngươi là gì?
- Ngươi thật sự muốn biết?
- Nếu như ngươi muốn nói, bản cô nương không để ý mà nghe một chút.
- Kỳ thật không phải Phần Thiên Tước.
- Đó là cái gì?
Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt chú ý, bí mật linh văn có thể cắn chết tại trong mộng cảnh tầng ba, tuyệt đối không đơn giản.
- Tên là Thủy Tổ Điểu, tuy nhiên ta biến dị, gọi Thủy Tổ văn. Chính là ta có thể áp chế tất cả các linh văn, cũng là tổ tông của tất cả các linh văn.
Đám người Hứa gia chăm chú nghe, đang muốn kinh ngạc với hai chữ Thủy Tổ, Khương Phàm lại toát ra một câu.
- Chính là các ngươi... Phải gọi ta là…. tổ tông!!
Đám người Hứa gia thẹn quá hoá giận.
- Khương Phàm, ngươi sống đủ rồi sao? Ngươi biết nơi này là nơi nào không, cũng dám làm càn!
Khương Phàm cười lớn:
- Ta đột nhiên cảm giác Hỗn Độn Tử Phủ cũng không có ghê tởm như vậy. Cùng bọn gia hỏa âm hiểm hèn hạ các ngươi đây so ra, bọn hắn vẫn còn rất quang minh lỗi lạc.
Thiếu nữ quát:
- Ngươi dám lăng mạ Chí Tôn Kim Thành chúng ta?
Khương Phàm cười lạnh:
- Các ngươi còn cần bị người khác lăng mạ? Chính các ngươi có bao nhiêu buồn nôn, tự mình không rõ ràng?
Thiếu nữ phân phó ở hai bên:
- Nếu ngươi muốn phương thức chiêu đãi của Hỗn Độn Tử Phủ, thành toàn cho ngươi! Lên cho ta!
Một thiếu niên tháo vát đi tới:
- Ngươi đã có thể khiêu chiến Thiên phẩm, có dám vượt cấp khiêu chiến hay không?
- Ta đâu chỉ có thể vượt cấp khiêu chiến, ngươi còn có thể tiếp nhận quần chiến.
Khương Phàm đưa tay, lớn tiếng mời:
- Đến đây! Không muốn mặt, liền đến bấy nhiêu cho ta!
Thiếu nữ hét lớn:
- Tác thành cho hắn, lên cho ta!
- Dừng tay...
Mấy lão nhân lập tức thét lên ra lệnh.
Nhưng hơn mười vị tộc nhân Hứa gia đã kích hoạt linh văn, triển khai vây bắt đối với Khương Phàm.
Khương Phàm động thủ, mặt đất dưới chân nổ tung, chạy như thỏ, lao đến phía trước một người.
- Ngươi chọn lầm người.
Người kia dữ tợn, vung ra một quyền, cường quang tăng vọt, lôi điện kinh khủng giống như muốn xé rách không gian.
Khương Phàm nháy mắt đã tới, tay phải như vuốt, không nhìn đến lôi đình nóng nảy, cứ thế mà đánh vào, đùng đùng bắt lấy một bàn tay to lớn của nam tử.
Lực lượng vượt qua tám trăm ngàn cực cảnh bộc phát trong nháy mắt!
Răng rắc, bàn tay nam tử vỡ vụn, máu thịt be bét, cánh tay phải run rẩy, xoay tròn tại chỗ.
Khương Phàm nhanh chân phóng tới, một tay bóp lấy cổ tay vỡ vụn của nam tử, hung hăng quăng về phía trước.
Nữ tử đang muốn giết tới phía trước tay chân đã vội loạn, cuống quít tránh né.
Bành!!
Nam tử bị đập ầm ầm trên mặt đất, không đợi phản kháng, Khương Phàm đã huy động một chân, thẳng đến chỗ nách, đồng thời tay phải bỗng nhiên kéo một cái.
Răng rắc!
Phốc phốc!
Chỗ nách hoàn toàn vỡ vụn, xương cốt huyết nhục đều nhận trùng kích cực hạn, gần như là vỡ nát.
Khi cánh tay đang bị lôi kéo trong chốc lát, lại bị xé rách xuống tới.
- Aaaa….!
Nam tử kêu gào thảm thiết, quay cuồng đầy đất.
Mọi người xung quanh quá sợ hãi.
- Đến đây, đều cho ta, đến đây!
Khương Phàm hét lớn, huyết khí cuồn cuộn, lực lượng tăng vọt, hắn mạnh mẽ đâm tới, lao đến các cường giả Chí Tôn Kim Thành.
- Ngăn hắn lại! Đều lên cho ta!
Thiếu nữ mặc áo xanh quát.
- Giết...
Toàn bộ truyền nhân Chí Tôn Kim Thành tức giận nhào lên, ngưng tụ võ pháp, điên cuồng vây bắt.
Răng rắc!!
Khương Phàm đạp đất, trọng quyền hoành kích, đánh đến ngực một nam tử.
Răng rắc giòn vang, áo giáp cùng hộ tâm cốt của nam tử vỡ vụn, máu tươi dâng trào, hắn kêu thảm tung bay ra ngoài.
Hai loại năng lượng ở hai bên như cuồng triều kéo đến đều rung chuyển không gian như đại mạc nổi lên gợn sóng, nhưng Khương Phàm đã ngưng tụ chiến y ngạnh kháng, mượn triều dâng va chạm, xoay chuyển trên phạm vi lớn, rơi vào trước mặt một nữ tử.