- Đều ở bên ngoài. Đừng vội ra ngoài, bên ngoài có chút loạn.
- Hắn là ai?
Khương Phàm nhìn lão nhân đẫm máu trong tay Bách Lý Mạc Yêu.
- Một tên hỗn đản, muốn giết ngươi.
- Giết ta? Hắn là người của Ly Hỏa thánh địa?
- Hẳn là vậy. Tiểu chủ, là ai phục kích ngài?
Bách Lý Mạc Yêu vẫn không thể tiêu tan nghi hoặc trong lòng.
- Hoàng tử công chúa của Huyền Nguyệt hoàng triều.
- Tại sao bọn hắn lại ở chỗ này?
- Chính là chuyện ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn. Ta không nghĩ tới bọn hắn sẽ chấp nhất như vậy, vậy mà lại đang ẩn núp ở Hoang Mãng nguyên, không phải hẳn là nên ở La Phù sao?
Trước đó Khương Phàm còn tính toán khi đến La Phù sẽ đi vòng đường xa, để phòng vấn nhất, không nghĩ tới lại bị ngăn chặn tại Hoang Mãng nguyên.
Mà đã hơn năm tháng, bọn hắn thật có kiên nhẫn.
Đại Diễn thánh địa không có cùng Huyền Nguyệt đánh nhau sao?
- Sao bọn hắn lại phát hiện được ngài?
- Trong hoàng cung Huyền Nguyệt hoàng triều có di cốt kiếp trước của ta, bọn hắn dùng máu bên trong di cốt làm thành Chu Tước pháp chỉ, khí tức kia có phát hiện được ta.
Khương Phàm rất may mắn, vậy mà có thể từ trong tay đám người kia trở về từ cõi chết.
Lòng cũng rất đau, không chỉ có dùng hai viên Cấm Nguyên Châu, còn cần hai cây linh vũ Chu Tước.
Bách Lý Mạc Yêu do dự một lát, nói:
- Tiểu chủ, ta có một thỉnh cầu mạo muội. Ngài có thể giới thiệu kỹ càng tình huống của ngài cho ta hay không, nhất là kẻ địch của ngài.
- Huyền Nguyệt hoàng triều là bởi vì có xương cốt của ta, ta muốn tạm thời giữ bí mật. Hai hoàng tộc khác thì ta là phải dẫn ngươi đi Vương Quốc Hắc Ám, thuận tiện giới thiệu một chút. Ta không nghĩ tới...
Khương Phàm lại vuốt vuốt trên trán, chỉ về nhà mà thôi, khó khăn như thế sao?
- Còn có thế lực nào nữa?
- Ngoại trừ Huyền Nguyệt hoàng triều, còn có Hồn Thiên thánh địa, Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành. Tính cả Ly Hỏa thánh địa, hai thánh địa, ba hoàng tộc.
- Ừm...
Trong lỗ mũi Bách Lý Mạc Yêu phát ra tiếng vang thấp kỳ quái.
Hai cái thánh địa?
Ba cái hoàng tộc?
Nghiệp chướng thật, ta phải làm gì đây?
Trên đường đến Nam Bộ luôn có cảm giác "Bồi tiểu hài nhi", bây giờ mới biết, mình thật đánh giá thấp vị tiểu chủ tử này.
Ngươi mới mười mấy tuổi mà đã chọc nhiều kẻ địch như vậy.
Mười năm, hai mươi năm sau thì thế nào?
Chẳng phải khắp thiên hạ đều là kẻ địch rồi sao.
Kiếp trước dám một mình đối địch của thiên hạ, một thế này, tiềm lực cũng rất đủ.
- Trách ta... Đều trách ta...
Khương Phàm không có trách Bách Lý Mạc Yêu, đều là hắn suy tính không đủ tất cả các mặt.
Nhưng... Khương Phàm nhìn lão đầu nửa sống nửa chết, người này lại muốn giết hắn??
Huyền Nguyệt hoàng triều phục kích coi như có thể hiểu được.
Ly Hỏa thánh địa lại là đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ tình huống nơi này không ổn định?
Không nên như thế, đều đã mấy tháng, phụ thân còn không có khống chế được cục diện sao?
Vô Hồi Thánh Chủ có thể cho phép như thế sao?
Hay là nói Ly Hỏa Thánh Chủ cả gan làm loạn, muốn chống lại mệnh lệnh tổ sơn, đến cái "Nghịch thiên cải mệnh".
Lão gia hỏa kia có dũng khí như thế sao?
Trực tiếp muốn giết ta??
Xem ra tình huống rất nghiêm trọng.
Bên ngoài Đan Đỉnh điện.
Trưởng lão cùng các đệ tử thủ vệ đều được mời đến nơi đây.
Bọn hắn ý thức được mình đã gây họa, một mực chắc chắn là có người xông vào.
Nhưng, Khương Hồng Võ bắt được càng nhiều đệ tử thánh địa, bọn hắn nhao nhao nói là đã thấy qua một vị đội viên Huyết Ngục "Nhiệt tình" mời một người khiêng đỉnh lô tiến vào thánh địa.
Phạm Ngọc Thành lập tức vấn trách Khương Hồng Võ.
Khương Hồng Võ thì chất vấn Huyết Ngục.
Thời điểm hai bên cãi vã kịch liệt, Khương Phàm từ trong Đan Đỉnh điện đi ra.
- Nghị nhi!
Bọn người Khương Hồng Võ lập tức nghênh đón, nhưng lại kiêng kị Bách Lý Mạc Yêu ở sau lưng Khương Phàm.
- Không cần khẩn trương, hắn là bằng hữu của ta.
Khương Phàm nhìn thấy những người thân quen thuộc, trong lòng đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng, hắn thật bất ngờ khi thấy được Hoàng Đại Bính.
- Khương Phàm! Nơi này là Ly Hỏa thánh địa, ai cho phép ngươi tiến vào!
Ly Hỏa Thánh Chủ lập tức chất vấn, cảm xúc không lại lần nữa bị kích động.
- Ly Hỏa thánh địa bây giờ ta còn không thể tiến vào?
- Trong vòng mười năm, Ly Hỏa thánh địa vẫn là Ly Hỏa thánh địa của ta!
- Nhìn dáng vẻ của ngươi, vẫn không phục sao? Ngươi suy nghĩ kỹ càng hậu quả rồi. Thời gian mười năm không phải để cho ngươi phản kháng, mà là để cho ngươi từng bước hoàn thành giao tiếp. Làm xong, ngươi có thể an độ lúc tuổi già, làm không tốt...
- Im miệng! Ngươi tự tiện xông vào Ly Hỏa thánh địa, trắng trợn cướp đoạt đan dược thánh địa, còn trọng thương phó điện chủ Diêm La điện, chính là mạo phạm thánh địa. Khương điện chủ, tội đáng như thế nào?
Ly Hỏa Thánh Chủ trực tiếp vấn đề ném cho Khương Hồng Võ.
Khương Hồng Võ nói:
- Ta sẽ tuân thủ quy củ, dựa theo hình luật xử lý công bằng. Nghị nhi, trước tiên nói một chút, ngươi là tiến vào như thế nào?
Khương Phàm nhìn về phía Bách Lý Mạc Yêu:
- Ngươi nói đi.
Bách Lý Mạc Yêu nói:
- Thủ vệ trực tiếp cho vào, rất khách khí, giao cho một người tự xưng là Huyết Ngục, mời đến sân nhỏ của hắn.
- Vị kia đội viên Huyết Ngục đâu?
Bọn người Thương Minh lập tức truy vấn.
- Ta ăn rồi.
- Ngươi ăn rồi?
- Hình như tên là Địch Anh.
- Địch Anh??
Vô số sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Các đệ tử và trưởng lão thủ vệ mặt mũi trắng bệch, trước đó còn mạnh miệng, nhãn thần bây giờ đều bắt đầu trốn tránh.
Bách Lý Mạc Yêu giơ Phạm Thiên Quân đẫm máu lên:
- Sau đó, tên ngu xuẩn này liền đến, ôm lấy Khương Phàm liền đi.
Đám người nhìn Phạm Thiên Quân, nhìn lại trưởng lão đệ tử thủ vệ, cơ bản hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Hẳn là sau khi thủ vệ nhìn thấy Khương Phàm đã thông báo Địch Anh trước. Địch Anh ngụy trang thành Huyết Ngục, mang Khương Phàm vào thánh địa, sau đó mời đến Phạm Thiên Quân, chuẩn bị xử tử Khương Phàm. Kết quả, bị vị cự yêu này phát hiện, sau đó liền náo loạn lên.
Khương Hồng Võ lập tức thét lên ra lệnh:
- Bắt lấy toàn bộ trưởng lão đệ tử thủ vệ Võ Cực điện! Ai dám phản kháng, giết chết tại chỗ!
- Ngươi dám?
Phạm Ngọc Thành giận dữ mắng mỏ.
Ánh mắt bén nhọn của Khương Hồng Võ trực tiếp quét về phía Phạm Ngọc Thành:
- Là Thánh Chủ lên tiếng, muốn Khương Hồng Võ ta tra rõ vấn đề. Ai dám phản kháng, điện chủ đều có thể bắt.