Trung Vực, Thượng Thương cổ thành!
Nơi này là cấm khu lớn nhất Thương Huyền đại lục, nơi truyền thuyết vẫn lạc qua vô số Thần Linh.
Nơi này là đại thành thần bí nhất Thương Huyền đại lục, phong tồn lấy vô số bí mật.
Nơi này cũng là nơi Thiên Hậu bí mật phong tồn quốc vận thần triều.
Ngàn năm trước, Thần Hoàng chiến tử Đăng Thiên Kiều, Thiên Hậu, Tu La, chư vị Vương Hầu cùng tám đại quân đoàn tế hiến tính mạng của bọn hắn, tạo thành phong ấn chí cường, quốc vận vạn ức phong tiến xuyên qua ngọc tỷ, trấn áp đến nơi nào đó tại Thượng Thương cổ thành.
Lấy năng lượng thần bí tại Thượng Thương cổ thành, ẩn giấu bí mật phong ấn, tránh cho hoàng đạo Thương Huyền dò xét.
Chỉ có sau khi Thần Hoàng khôi phục, mới có thể lấy tinh huyết Kim Hoàng tỉnh lại.
Nhưng... Khi Thương Thiên Đại Đạo chạm đến Khương Phàm, tìm kiếm bí mật của Khương Phàm, lại đánh thức ngọc tỉ truyền quốc đang yên lặng!
Tại thời khắc hắc ám trước tờ mờ sáng, tại thời điểm Thương Huyền đại lục sắp nghênh đón ánh sáng một ngày mới, sâu trong địa tầng tại Thượng Thương cổ thành, bộc phát ra oanh minh kịch liệt.
Cứ như cự thú Hoang Cổ thức tỉnh, cứ như Thần Linh đang ngủ say chợt gầm thét, lại như vạn ức sinh linh tập thể hò hét.
Phong ấn bị chấn nứt ra tạo thành khe hở, lộ ra ánh sáng vô tận, bao phủ mấy ngàn dặm Thượng Thương cổ thành mênh mông, càng rung chuyển lịch sử luân hồi...
Ký ức của thời gian và không gian... Giờ khắc này, giữa màn đêm của đất trời, lấm ta lấm tấm ánh sáng đang im ắng nở rộ, quét sạch từ mấy ngàn dặm mở rộng đến hơn vạn mét, cuối cùng đạt đến hơn tám vạn dặm.
Vô số thành trì, vô số núi rừng.
Vô số hoang mạc, vô số tông môn.
Đều đang say giấc nồng bỗng nhiên chợt thức tỉnh, bọn hắn ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Điểm điểm ánh sáng vẩy xuống, ngưng tụ thành từng một bóng người.
Mông lung.
Mơ hồ.
Bọn hắn nhìn về đại địa Trung Ương xa xôi.
Bọn hắn khom người quỳ ở đó, yên lặng nỉ non, khẽ cầu nguyện.
Bọn hắn thành tín tiễn biệt cái gì đó.
Quang ảnh kỳ diệu, cứ như mộng cảnh thần bí.
Tiếng thì thầm thăm thẳm, như vượt qua thời gian và không gian mà đến chúc phúc.
Mọi người vô cùng tò mò, cuối cùng là làm sao vậy, những người này là ai?
Đang lúc có người muốn hoãn lại, muốn truy tìm, muốn điều tra, ánh dần dần biến mất trong ánh sáng sớm mai.
Xuất hiện không một tiếng động, cũng biến mất không một tiếng động.
Thật giống như chưa từng xuất hiện qua!
Nhưng... Theo sáng sớm kéo đến, theo quốc vận thức tỉnh, các lão tổ đang ngủ say của mười hai hoàng đạo Thương Huyền, toàn bộ từ trong tổ từ, từ trong quan tài thủy tinh, mở hai mắt ra.
Trong con ngươi thâm thúy sáng tỏ của bọn hắn đều hiện lên vài tia mê mang.
Bởi vì, bọn hắn giống như đã bị khơi gợi lại ký ức nào đó.
Mơ tới Vạn Thế thần triều, mơ tới Phần Thiên Thần Hoàng.
Mười hai hoàng đạo, mười hai lão tổ, đi ra tổ từ, ngóng nhìn Trung Vực mênh mông, ánh mắt chiếu tới... Thượng Thương cổ thành!...
Đại địa Trung Nam, Kiều Vô Hối, Khương Diễm đang lúc bế quan, toàn bộ từ bên trong minh tưởng thức tỉnh.
Bọn hắn không hẹn mà cùng đi đến đỉnh núi, ngắm nhìn đại địa Trung Vực xa xôi.
Kiều Vô Hối là huyết mạch hoàng tử, Khương Diễm là thân Kim Thai, đều cùng Khương Phàm có ngàn vạn cơ hội liên kết với, cũng đều có cảm ứng đối với phong ấn quốc vận vạn ức thần triều.
- Ngươi cảm thấy sao?
Kiều Vô Hối nhắm mắt lại, không tự chủ được mà mở ra hai tay.
Cuộc đời hắn cho đến nay, lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được thần triều tồn tại, mênh mông như vậy, vĩ đại như vậy, thần bí như vậy, lại quen thuộc như vậy.
Thần triều như đang phiêu phù ở trong dòng sông lịch sử đã từng, giống như mộng cảnh. Lại như gần ở ngay trước mắt của hắn, có thể đụng tay đến.
Khương Diễm cảm thấy linh hồn xúc động, giống như có con dân vô tận, có vô số lời nỉ non, đang triệu hoán hắn.
Loại cảm giác này phiêu miểu lại chân thực, càng mênh mông khiến người ta sôi trào nhiệt huyết....
Hung Linh hầu phủ!
Triệu Thời Việt đẩy thạch điện nặng nề ra, đứng bên trong nắng sớm sáng rực, ngắm nhìn phương bắc xa xôi.
Một loại đại khí dân chúng vô hình giống như đại dương mênh mông tuôn ra, đụng chạm đến thân thể cường tráng của hắn, lung lay linh hồn hắn xao động.
Triệu Thời Việt nhắm mắt lại, mở ra hai tay, yên lặng cảm nhận được cảm giác khuấy động huyết mạch đặc biệt này.
Cứ như vô tận dân chúng đang vờn quanh ở xung quanh hắn, cứ như có hàng trăm triệu vạn dân chúng đang quỳ lạy ở trước mặt hắn.
Loại cảm giác này... Để hắn xao động, để hắn phấn chấn, để hắn hào tình vạn trượng.
Răng rắc!
Xiềng xích trên người Triệu Thời Việt sụp ra vết nứt, xao động giết chóc đang nhấc lên trong người, giống như có năng lượng gì đó muốn thức tỉnh toàn diện.
- Phụ thân...
Triệu Thế Hùng đi đến trong sân, kỳ quái nhìn bóng lưng phụ thân thẳng tắp.
Dưới ánh nắng mặt trời, phụ thân lại cho hắn một loại cảm giác xa lạ.
Triệu Thời Việt mở hai mắt tinh hồng ra, quay đầu quan sát Triệu thế hùng, một câu không nói, kéo lấy xiềng xích nặng nề bay thẳng lên trời.
Trong ngoài thạch điện, các nơi tại Chiến quốc, Thạch Tượng Quỷ yên lặng cũng hơi nhúc nhích thân thể, chìm vào trong đất.
Sau đó không lâu, quân đoàn ba mươi ngàn Thạch Tượng Quỷ nhanh chóng tập kết, hoành hành trong lòng đất, đi theo Triệu Thời Việt, thẳng đến phương bắc....
Đại lục Đông Bộ, Hỏa Dương hoàng triều.
Đây là hoàng triều cường đại tọa lạc trong sa mạc, mặc dù không phải cấp bậc Chí Tôn, nhưng cũng truyền thừa đã lâu, có được lực ảnh hưởng cường đại.
Hỏa Dương hoàng triều sáng tạo đến nay hơn bảy trăm năm, vẫn luôn bị Lý thị hoàng thất khống chế.
Nhưng ở ba mươi năm trước, một trận phản loạn đột nhiên bộc phát, Liệt Dương Hầu thay thế Lý thị, trở thành Chúa Tể hoàng triều mới.
Vốn liếng phản loạn lớn nhất của Liệt Dương hầu phủ, chính là tân gia chủ Khương Bá bọn hắn!
Khương Bá phản loạn, cường thế xưng hoàng, tiếp quản Hỏa Dương hoàng triều.
Trong vài năm ngắn ngủi, đồ sát hơn hai trăm ngàn người, uy lực sắt thép chấn nhiếp hoàng triều.
Khi quốc vận Thượng Thương cổ thành tiêu tán, Khương Bá từ trong dung nham nóng hổi dưới mặt đất đi tới, thân thể cường tráng giống như sắt thép đổ bê tông, bộc lộ ra lực lượng cường đại, long hành hổ bộ, khí thế thịnh long.
Thị vệ hai bên nhao nhao quỳ xuống:
- Ngô Hoàng!
Khương Bá không nhìn đến thị nữ đang tiến lên đưa lên y phục, đi chân trần ra khỏi đám cháy dưới mặt đất, đón ánh nắng sáng sơm nhìn về phía phương bắc.
Danh Sách Chương: