Ầm ầm!
Loan Hồng Hi bay lên không, toàn thân phát sáng, mỗi tấc da thịt đều là thiểm điện, hừng hực không gì sánh được, đạp không phóng tới.
Tốc độ quá nhanh, giống như là đứa con của Thiểm Điện, lao thẳng đến Kiều Hinh.
Kiều Hinh giết tới, hai cánh mở rộng, một loại uy thế kinh khủng hiển hiện tại sau lưng, hóa thành hai cánh hoa lệ, thế như Thiên Đao, mở ra khung trời.
Ầm ầm!!
Bầu trời nổ nát, xuất hiện hắc ám giữa hư không.
Tràn ngập thiểm điện cùng kim viêm, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Kiều Hinh và Loan Hồng Hi đều bị đẩy lui.
- Kim Vũ Phượng Hoàng, vậy mà có thể gặp được Thiên phẩm linh văn như thế này. Ngươi là ai, đến từ hoàng tộc nào?
Ánh mắt Loan Hồng Hi khiếp người, mỗi tấc da thịt đều dâng lên lôi triều, toàn thân tản ra uy thế dữ dằn.
- Ngươi còn chưa xứng.
Kiều Hinh huy động cánh chim, đầy trời đều là kim quang, bên trong kim quang lơ lửng lít nha lít nhít kim vũ, giống như lợi kiếm, sắc bén mà cường đại.
- Nhìn ngươi không giống như là nữ tử chưa thấy qua việc đời, vậy mà lại có thể nói ra lời ngây thơ như vậy. Nữ tử nói Loan Hồng Hi ta không xứng, trên đời này còn chưa ra đời đâu. Ta mặc kệ tại sao ngươi lại phải giúp Khương Phàm, khuyên ngươi một câu, không nên lãng phí quá nhiều tinh lực ở trên thân kẻ sắp chết.
Loan Hồng Hi chú ý tới Tạ Ninh đã chạy xa, hắn liền hóa thân thành lôi triều, biến mất ngay giữa trời.
Kiều Hinh nhìn xung quanh, sau khi xác định không có uy hiếp, một lần nữa biến trở về thân người.
Lông vũ màu vàng xen lẫn thành váy dài hoa lệ, phác hoạ dáng người hoàn mỹ của nàng.
Trận thức tỉnh gian nan này tương đương với một trận luân hồi, một trận trùng sinh.
Nàng chân chính thay xương đổi thịt, dục hỏa mà sinh, lại xuất hiện ở trước mặt Khương Phàm.
Khương Phàm chống thân thể mệt mỏi lên, nhìn Kiều Hinh tươi đẹp động lòng người, lộ ra nụ cười khổ sở.
Trận này trùng phùng hẳn là nên tươi đẹp mà dịu dàng, kết quả lại khiến cho mình muốn chật vật bao nhiêu thì có chật vật bấy nhiêu.
Kiều Hinh nhìn nam tử mà mình nhớ thương một ngàn năm, rốt cuộc cũng thật sự đứng ở trước mặt mình, mọi loại tư vị xông lên đầu, nước mắt tràn mi.
Hắn đã trở về!
Nàng đã chờ đến lúc!
Vô số lần tỉnh mộng thần triều, vô số lần truy mộng trùng phùng, rốt cuộc cũng tại thời khắc này ngưng tụ thành hiện thực.
Kiều Hinh mở rộng hai tay, lộ ra nụ cười hoạt bát, chờ đợi Khương Phàm ôm lấy nàng.
Khương Phàm kéo lấy thân thể đau đớn, đi đến bên Kiều Hinh.
Vài chục bước ngắn ngủi, lại như đi qua ngàn năm.
Từng bước khắc cốt, từng bước khắc sâu trong lòng.
Mang theo Khương Phàm phiêu bạt, mang theo Kiều Hinh đau khổ.
Từng bước huyết lệ.
Hai mắt Kiều Hinh bị nước mắt làm ướt nhẹp, muốn cố gắng thấy rõ nam tử mà mình đau khổ chờ, nhưng rốt cuộc cũng nhịn không được, cứ thế mà tràn mi.
Khương Phàm ôm lấy Kiều Hinh, dịu dàng ôm vào trong ngực:
- Để cho nàng chịu khổ rồi, ta đã trở về.
Kiều Hinh gắt gao ôm chặt Khương Phàm, tự tình khó tự đè xuống, nghẹn ngào khóc rống.
Ngàn năm trước, nàng không biết mình có thể đợi đến khi hắn trở về hay không.
Giữa ngàn năm này, nàng không biết mình có thể kiên trì đến khi hắn trở về hay không.
Sợ hãi, lo nghĩ, đau đớn, tuyệt vọng, không thời khắc nào không giày vò lấy nàng.
Rốt cuộc...
Lần nữa, nàng được hắn ôm vào trong ngực.
Mặc dù đã qua ngàn năm, nhưng vẫn ấm áp như vậy, quen thuộc như vậy.
Kiều Hinh càng khóc càng lớn, gắt gao ôm lấy Khương Phàm, sợ hắn sẽ biến mất, sợ tất cả vẫn một giấc mộng, một giấc mộng trước khi chết mãnh liệt mà chân thực.
- Thật xin lỗi, để cho nàng phải đợi quá lâu.
Khương Phàm thâm tình ôm nàng, nước mắt trượt xuống gương mặt.
Hắn chưa từng cảm nhận được sự đau đớn của Kiều Hinh, nhưng biết rõ ngàn năm chờ đợi dày vò này của nàng.
Nàng từng là Tiểu Tinh Linh mà mình sủng ái nhất, lại sau khi trong những ngày tươi đẹp ngắn ngủi, tiếp nhận tra tấn khắc cốt ghi tâm nhất.
Thật lâu...
Kiều Hinh ngừng thút thít lại, nhưng con mắt vẫn đầy lệ, nàng ôm lấy Khương Phàm gương mặt, ngoẹo đầu xem đi xem lại, nụ cười ngọt ngào:
- Thiếp đều đã sắp quên đi bộ dáng lúc còn trẻ của chàng rồi, vẫn rất tuấn tú.
Khương Phàm lau nước mắt cho Kiều Hinh:
- Ta vẫn luôn là người anh tuấn nhất kia.
- Hì hì, đó là đương nhiên.
Kiều Hinh ôm ở bả vai Khương Phàm, nở nụ cười xinh đẹp, dựa sát đến trong ngực hắn, nhẹ giọng nói nhỏ:
- Thiếp nhớ chàng lắm.
Bốn chữ đơn giản nhất, lại trĩu nặng ép đến trong lòng Khương Phàm.
Khương Phàm dịu dàng ôm nàng:
- Ta cũng rất nhớ nàng. Cả đời này, sẽ không còn có người nào tách chúng ta ra nữa, vận mệnh của chúng ta, chính chúng ta nắm chắc.
- Ừm.
Kiều Hinh hưởng thụ lấy nhớ thương trong cái ôm này.
Cả đời này, nàng cũng sẽ không tiếp tục yêu cầu xa vời cái gì nữa. Chỉ cầu có thể làm bạn gần nhau, vĩnh viễn… vĩnh viễn...
- Đúng rồi, Vô Hối đâu?
Kiều Hinh nhớ tới hài tử của nàng, đó cũng là lo lắng trong nàng.
Khương Phàm vì nàng lau đi nước mắt, nói:
- Hắn rất tốt, đã mang theo Kiều gia rời khỏi, bây giờ cũng là Thiên phẩm linh văn, Thánh Linh cảnh.
- Ừm... Giống như có chút ấn tượng.
Kiều Hinh nhớ mang máng trong lúc ngủ mơ giống như đã nghe qua.
- Lúc nàng ngủ say, ta đã nói qua với nàng.
- Hắn có tôn trọng chàng không?
- Nàng giáo dục rất tốt, hắn vô cùng ưu tú. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================
- Hắn ở đâu?
- Hắn ở trung nam bộ, chờ nơi này kết thúc, ta dẫn nàng đi tìm hắn. Hắn cũng nhớ nàng.
Khương Phàm ôm Kiều Hinh, yên lặng nói một ít chuyện phát sinh gần đây.
- Thiên Hậu cũng tới?
- Nàng ấy không trách nàng. Chúng ta đều biết ngọn nguồn mọi chuyện. Nàng ấy còn đi để cho nàng qua đây.
- Nàng ấy thật không có trách thiếp?
- Nàng ấy ngay ở chỗ này, chúng ta tìm tới họ thôi. Tuy nhiên, trước đó, ta muốn trước xử lý một chuyện.
Khương Phàm có Kiều Hinh, trong lòng cũng an tâm.
Hắn phải nhanh dung hợp Nhật Nguyệt Tinh Thần một chút, tăng thực lực lên, ứng phó cục diện hỏng bét bây giờ.
Thượng Thương cổ thành, cửa thành Nam Bộ.
Khổng Sướng vô cùng lo lắng lao ra, thẳng đến bầu trời mà Thái Cổ Thần Miếu giá lâm.
- Khổng Sướng, bái kiến Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão!
Khổng Sướng ở xa xa hô to, quỳ sát giữa không trung.
Một tòa cổ điện đứng vững giữa trời, tỏa ra tầng tầng thần quang, cuồn cuộn không dứt, giống như là thần cung, tràn ngập uy thế kinh khủng. Trong phạm vi mấy chục dặm đều không có người nào dám tới gần.
Danh Sách Chương: