Cuối cùng còn lại một tên, đụng đầu vào trên tảng đá phía trước, cũng choáng.
Khương Phàm rút đao, cũng nện choáng nam tử, thu sạch vào trong thanh đồng tiểu tháp.
Tiểu hồ ly tò mò hỏi:
- Tòa tháp này của ngươi là bảo bối gì?
- Ta nhặt được.
Khương Phàm thu thập người của Mục gia, tựa như không có việc gì, hắn đi qua cánh rừng, chạy tới Kiều gia.
Lúc này phía trước Kiều gia xác thực rất náo nhiệt!
Sau khi Đường gia nhận được tin tức, lập tức phái người vọt tới Kiều gia, tức giận để Kiều Vi Nhi đền mạng.
- Đều điếc sao? Ta nói bao nhiêu lần, ta không muốn nghe ngươi nói nhảm bất cứ cái gì! Giết người thì đền mạng, giao Kiều Vi Nhi ra đây!
Trước cửa phủ Kiều gia, thân huynh (anh ruột) Đường Tư Minh, Đường Tư Thượng đang vác lấy trọng đao, đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Kiều gia gầm thét.
Hơn ba trăm cường giả Đường gia phân tán ở hai bên, đằng đằng sát khí căm tức nhìn các tộc nhân Kiều gia ở trước cửa phủ.
- Ta nói lần thứ tám, không giao!
Đại tiểu thư Kiều Linh Vận hốc mắt thâm thúy, cánh mũi cao thẳng, có mỹ cảm thần bí, chỉ là trong lúc giơ tay nhấc chân lại mang theo một sức lực tàn nhẫn.
- Kiều Linh Vận, đừng không biết tốt xấu! Kiều Vi Nhi giết đệ đệ ta, cô ta nhất định phải đền mạng, đây là quy củ! Quy củ của hoàng thành!
Gương mặt Đường Tư Thượng dữ tợn, khí tức cuồng bạo mơ hồ hình thành hình dáng mãnh thú ở xung quanh, chấn nhiếp phố dài trước núi.
- Đường gia ngươi giết người của Kiều gia chúng ta nhiều như vậy, ngươi đền mạng rồi? Ngươi tuân theo quy củ hoàng thành rồi?
Kiều Linh Vận ngạo nghễ đứng trên thềm đá cửa phủ, ở trên cao nhìn xuống bọn hắn.
Gió núi quét qua váy dài, thể hiện ra đường cong xinh đẹp động lòng người, da thịt trắng tuyết giống như hoa sen mới nở, vô cùng mê người, chỉ là nàng quá cường thế, cường thế đến nỗi để cho mọi người đều quên đi vẻ đẹp mỹ mạo của nàng.
- Nói chuyện phải có chứng cứ! Chúng ta giết ai trong các ngươi? Nói ra đi!
- Tốt thay cho một câu có chứng cứ, vậy con mắt nào của ngươi nhìn thấy Vi Nhi giết tên tạp chủng Đường Tư Minh kia!
- Ta không nhìn thấy, mấy ngàn người tại cửa Đông hoàng thành tận mắt nhìn thấy!
- Ngươi đem kéo mấy ngàn người kia tới, nếu có một người nói Kiều Vi Nhi tự tay giết Đường Tư Minh, ta lập tức giao người! Nếu như không có người nói, ngươi liền xéo đi ngay cho ta!
- Tốt! Ngươi đợi đấy cho ta...
Đường Tư Thượng đang muốn quay người phân phó, đột nhiên nghĩ tới, không phải Kiều Vi Nhi giết, mà là sủng vật của Kiều Vi Nhi.
- Đi nhanh, ta chờ đây!
Kiều Linh Vận cường thế hừ lạnh.
Muội muội Kiều Vô Song ở bên cạnh nhìn đến sáng mắt lên, đại tỷ đúng là bá khí.
Trưởng tử Kiều gia, Kiều Thiên Mạch cũng rung động, hảo muội muội này của mình chỉ cần bắt đầu cường thế, thì hắn không có chuyện gì để làm.
Đường Tư Thượng chỉ vào Kiều Linh Vận hô to:
- Ngươi muốn lôi kéo ta? Giết người chính là sủng vật của Kiều Vi Nhi, tức là Kiều Vi Nhi!
- Ai nói đó là sủng vật của Kiều Vi Nhi? Rõ ràng chính là Yêu thú chạy loạn trên đường. Ngươi còn dám vu oan hãm hại, coi chừng ta nháo đến hoàng cung!
- Kiều Linh Vận, ngươi mở mắt nói lời bịa đặt, không biết xấu hổ?
- Đường Tư Minh, chết chưa hết tội! Con hồ ly kia đột nhiên xuất hiện, chính là thay trời hành đạo! Tuy nhiên muội muội ta cũng trùng hợp đi ngang qua mà thôi! Bây giờ, cút đi!
Kiều Linh Vận giống như Khổng Tước kiêu ngạo, đứng ở trước cửa phủ, lực lượng một người, ngăn trở cả đám người Đường gia.
Không chỉ có Kiều Thiên Mạch và Kiều Vô Song rung động, các thị vệ Kiều gia khác cũng âm thầm bội phục, đại tiểu thư thật uy vũ!
Đường Tư Thượng hít sâu một hơi, bình phục tâm tình:
- Ta lại nói một lần cuối cùng, đừng nói nhảm, giao người! Bây giờ chỉ là Đường Tư Thượng ta tới, nếu như các ngươi không phối hợp, người tới tiếp theo không nhất định sẽ nhẹ nhàng như ta đâu!
- Ta cũng lặp lại lần nữa, Đường Tư Minh bị hồ ly giết, không phải Vi Nhi nhà chúng ta. Bây giờ cũng chỉ là ta ở đây ngăn đón, nếu Đường gia không biết tốt xấu, cản cũng không chỉ là ta!
Kiều Linh Vận chết không hé miệng, tư thái cường thế.
Nam tử trung niên bên cạnh Đường Tư Thượng đi đến phía trước:
- Kiều Linh Vận, mặc kệ ngươi nói cái gì, Đường Tư Minh chết, các ngươi đều không thoát khỏi được. Kiều Vi Nhi ôm hồ ly tiến vào thành, điểm ấy toàn bộ thủ vệ đông thành có thể làm chứng. Hồ ly là từ trên thân Kiều Vi Nhi nhảy đi xuống, đại đạo Anh Hùng có mấy ngàn người chứng kiến. Các ngươi tốt nhất nên trực tiếp đàm phán, giải quyết chuyện này. Nếu không nháo đến hoàng cung, hoàng thất sẽ xử lý theo lẽ công bằng, các ngươi sẽ càng phiền toái hơn.
Kiều Linh Vận bất vi sở động:
- Ngươi chính là nói toạc trời, Đường Tư Minh cũng là bị hồ ly cắn chết!
Kiều Thiên Mạch cảm giác mình đứng yên không thích hợp, đi về phía trước hai bước:
- Đường Tư Minh làm nhiều việc ác, bị ông trời phạt rồi. Ta hiểu tâm tình của các ngươi, nhưng muốn hãm hại Kiều gia chúng ta, nằm mơ đi!
- Nếu quả thật các ngươi đã muốn như vậy. Ha ha, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí!
Đường Tư Thượng dữ tợn, đáy mắt liên tục hiện lên ý lạnh:
- Từ hôm nay trở đi, người của Kiều gia các ngươi ở bên ngoài phải cẩn thận một chút, nếu như bị Yêu thú cắn chết, cũng đừng hãm hại Đường gia chúng ta!
- Ngươi cũng nghĩ rõ ràng, Kiều gia chúng ta am hiểu nhất chính là đòn lại trả đòn, lấy ác trị ác...
Kiều Linh Vận đang muốn đáp lễ, lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu lại, nhìn về cánh rừng xa xa.
Lúc này Khương Phàm vừa vặn ôm hồ ly Kiều gia đi tới trong cánh rừng trước mặt.
- Ừm?
Người của Đường gia đồng loạt quay đầu đi, toàn bộ đều tập trung vào hồ ly trên vai Khương Phàm.
Khương Phàm cố ý nắm hồ ly đến tay, đi đến Kiều gia.
- Hắn là Luyện Đan sư kia, là người nhảy xuống từ trên xe Kiều Vi Nhi.
Bọn thị vệ bồi tiếp Đường Tư Minh trước đó lập tức hô to.
- Giao hồ ly ra!