Bạo tạc ầm ầm, tăng lên những vết thương trên người hắn vẫn còn chưa khép lại.
Huyết nhục phun ra, bị liệt diễm hòa tan.
Bạch cốt lộ rõ, vô cùng thê thảm.
Toàn trường kinh hô, chiến cuộc sắp phải nghịch chuyển sao?
- Ngũ ca, chịu đựng!
- Công tử, chống đỡ, chống đỡ đi.
Các cường giả Hỗn Độn Tử Phủ lo lắng hô to, tuyệt đối không thể thua, tuyệt đối không thể thua ở thời điểm này.
Hơn bảy vạn người tại diễn võ trường toàn bộ đều yên tĩnh, các cường tộc trong sương phòng cũng đều nín thở định thần.
- Aaa…!
Ngu Kình Thương gào thét, khí lãng màu tím giống như cuồng phong càng quét trên đại dương mênh mông, nhấc lên sóng to gió lớn, mang theo cương khí vô địch, quét sạch tám phương.
Khí lãng kinh khủng chôn vùi thú triều còn sót lại, chấn vỡ liệt diễm vô tận.
Toàn thân Ngu Kình Thương máu me đầm đìa, chật vật không chịu nổi, nhưng không hề có mảy may bối rối, cũng không có chút đình trệ, hắn cố nén đau đớn và suy yếu, hai tay đưa về phía trước nắm lại.
Tử khí cuồn cuộn, kim quang trùng kích, Tử Hồn Đao tượng trưng cho lực lượng Tử Phủ truyền thừa mạnh nhất đã thành hình.
- Đến đây...
Ngu Kình Thương giống như là một mãnh tướng bất bại, trong tay cầm trường đao, hắn hét đầy giận dữ với trời cao.
Nhưng, Thánh Viêm, tử khí cuồn cuộn ở phía trước đã tan hết, lại không có bóng dáng Khương Phàm.
Phía trên?
Ngu Kình Thương lập tức ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Bởi vì trước đó Khương Phàm đã trải qua việc bị trọng lực áp chế, tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện ở hắn phía dưới, nếu như đánh lén, chỉ có thể là phía trên.
- Ngũ ca, phía dưới!
Ngu Khuynh Thành lại thét lên lần nữa, lo lắng nhắc nhở.
Khương Phàm mượn nhờ hỗn loạn, xuất hiện ở phía dưới Ngu Kình Thương, cách hắn trăm mét.
Phán đoán tinh chuẩn đương nhiên đều đến từ kinh nghiệm phong phú.
Đây cũng là một trong số những thực lực của hắn.
Toàn thân hắn khuấy động hắc khí, lúc Ngu Kình Thương cảnh giác nhìn về phía không trung, một khắc này, hắc khí cuồn cuộn đã che mất Ngu Kình Thương.
Rầm rầm rầm!
Mười sáu cửa nhà lao từ trong bóng tối âm trầm ầm vang mở ra, mười sáu sợi xiềng xích như thiểm điện đánh về phía Ngu Kình Thương.
- Đây là võ pháp gì?
Toàn trường kinh động, Khương Phàm lại còn có sát chiêu?
Ý thức Khương Phàm đã tiếp nhận áp lực tàn khốc, đến mức đều đã ảnh hưởng đến linh hồn, trong ngoài toàn thân đều khó chịu đến không thể nói ra được, nhưng vẫn liều mình xuất toàn lực, khống chế xiềng xích, cuốn lấy Ngu Kình Thương.
Ngu Kình Thương gào thét, giống như là Cự Ma đang nồng giãy dụa kịch liệt muốn thoát khỏi xiềng xích quấn quanh.
- Đây là vũ khí đặc thù!
Người bên cạnh Hướng Vãn Tình lập tức nhắc nhở.
Hướng Vãn Tình cười khẽ:
- Không phải lúc bắt đầu Ngu Kình Thương cũng dùng sao? Không phải Lý Hoàng cũng dùng sao? Chúng ta từ trước tới giờ không hạn chế sử dụng vũ khí, chỉ cần có thể dùng là được.
Ngu Kình Thương cực lực giãy dụa, từng sợi xiềng xích đều bị cuồng dã đánh bay, nhưng ngay sau đó lại quấn tới, giống như là rắn độc có ý thức, quấn quanh thân thể hắn, xâm nhập linh hồn hắn.
- Tàn đao, Khai Thiên Thức!
Khương Phàm bắt lấy cơ hội ngắn ngủi khó được, ý thức câu thông linh hồn cùng linh văn, nghiền ép tiềm lực sau cùng của thân thể, phát ra một kích trí mạng.
Ầm ầm...
Đao khí cuồn cuộn, Thánh Viêm ngập trời như Chiến Thần tuyệt thế thức tỉnh, ngưng tụ ra hư ảnh kinh người, nắm lấy bảo đao đánh một kích lên trời cao.
Bắp thịt toàn thân Ngu Kình Thương phồng lên, bộc phát lực lượng kinh khủng, không còn xé rách, mà là mãnh lực, nắm chặt Tử Hồn Đao, điên cuồng nghênh kích.
Cái gì cũng không thể kiềm chế hắn!
Cái gì cũng không thể!
Nhưng, Khương Phàm sắp không kiên trì nổi ý thức đột nhiên buông lỏng, toàn bộ xiềng xích đều tản ra, hắc khí cửa nhà lao đều tán loạn mãnh liệt.
Đột nhiên phóng thích, để Ngu Kình Thương điên cuồng hỗn loạn.
Khai thiên đao mang nháy mắt đã tới, cương mãnh bá liệt, uy thế vô biên, giống như là màu sắc Ngân Hà rực rỡ bổ vào trên thân thể mất khống chế của Ngu Kình Thương.
Kịch biến, chính là trong chớp mắt.
Máu tươi vẩy ra, thịt xương rách rưới!
Ngu Kình Thương kêu thảm bay ngược lên không trung, bên sườn vỡ vụn, nội tạng đều nhận tổn thương.
Khương Phàm gào thét vọt lên, Đại Diệu Thiên Kinh nhanh chóng vận chuyển trong thân thể, điều động thần uy huyết khí còn sót lại, hội tụ đến móng vuốt bên phải.
Đường vân Chu Tước lại thức tỉnh lần thứ ba, cường quang rạng rỡ, sát uy vô biên.
Ngu Kình Thương không cam tâm, hắn bộc phát huyết tính, điên cuồng dã man, nắm chặt Tử Hồn Đao ngang nhiên phách trảm, nhưng bên sườn đã bị trọng thương nên lực lượng bạo phát cuối cùng lại kém một chút.
Keng!
Khương Phàm mang theo Chu Tước Bác Thiên chi thuật, cuồng dã đánh vỡ nát Tử Hồn Đao, móng vuốt hoành kích, một tay bóp lấy yết hầu Ngu Kình Thương, móng vuốt sắc bén đâm xuyên da thịt, thẳng tới xương cổ.
- Hoa...
Toàn trường kinh hô, gương mặt đều có phản ứng.
Khương Phàm đưa móng vuốt sắc bén gắt gao chế trụ xương cổ, kéo lấy đầu Ngu Kình Thương đến trước mặt:
- Ngươi, thua!
Ngu Kình Thương nhìn Khương Phàm hằm hằm:
- Ngươi chỉ là thắng hiểm!
- Thắng hiểm cũng là thắng! Võ Hầu, là của ta!
Khương Phàm bóp lấy cổ Ngu Kình Thương, bỗng nhiên nâng lên không trung:
- Trận chiến này! Kết thúc!
Kết thúc?
Thật kết thúc?
Toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở định thần, sau đó đồng loạt nhìn về phía đài cao.
Tiếng tuyên cáo uy nghiêm lại quen thuộc vang vọng khắp diễn võ trường:
- Bên thắng, Khương Phàm! Kẻ thua, Ngu Kình Thương!
Bầu không khí lại lập tức sôi soi, tất cả mọi người giống như đã lâm vào điên cuồng, thanh triều như núi kêu biển gầm cơ hồ đều khiến cho đại điện rộng rãi cũng phải lắc lư.
Thắng!
Sau khi Khương Phàm đánh bại Hứa Thiên Kỳ, lại thắng cả Ngu Kình Thương!
Chẳng lẽ Khương Phàm thật muốn trở thành Võ Hầu?
Mấy trăm năm, rốt cuộc cũng có người thành công sao?