Độc Lang lập tức xông lên, kéo mẹ Mã từ dưới máy xúc ra, gào lên một tiếng: “Dừng tay, dừng tay ngay cho ông!”
Thế nhưng không ai thèm để tâm đến anh
Trương Kỳ Phi vẫn đang quấy rối Hàn Tình Như.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Máy xúc vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước.
Sư nhà nó!
Độc Lang nhảy phắt lên trên xe, một đường quyền đập vỡ cửa kính xe rồi giơ tay túm cổ tài xế ra ngoài ném xuống đất.
Phịch!
Tài xế rơi xuống đất xong còn nảy lên vài lần, phun ra vài ngụm máu rồi xỉu luôn tại chỗ.
Diệp Huyền Tần cũng phi ra một cây kim bạc làm hôn mê tên tài xế còn lại.
Trương Kỳ Phi tức điên lên: “Đệt, chúng mày là bọn đếch nào, biết ông mày đây là ai không hả…
Độc Lang lao đến như tên bắn, dùng lực túm lấy tóc của Trương Kỳ Phi dúi xuống đất.
Xoạt
Trương Kỳ Phi quỳ dưới đất, một mảnh da đầu cũng bị Độc Lang kéo toạc ra máu chảy ròng ròng.
Á á á!
Trương Kỳ Phi đau đớn khóc ròng: “Mẹ chúng mày, mẹ nhà chúng mày!”
“Dám đánh ông à, chúng mày chán sống rồi!
Độc Lang: “Đánh mày? Không không không, mày hiểu nhầm rồi.”
“Mục đích của tao không phải đánh mày, mà là giết mày!”
Nói xong Độc Lang liền định ra tay.
Dừng tay!
Diệp Huyền Tần hét to, bước lên nói: “Đừng giết hắn vội.
Độc Lang không cam tâm: “Anh, cục tức này anh nuốt được nhưng em thì không.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Cái loại người bại hoại như vậy anh còn giữ lại làm gì?”
Diệp Huyền Tân: “Hắn dám ngông cuồng như vậy hẳn là phải có người chống lưng “Để cho người chống lưng của hắn tới ta đánh hết một mẻ luôn, tránh để lưu lại tai họa uy hiếp người nhà họ Mã.
Độc Lang: “Là em suy nghĩ không chu toàn.”
“Ê tên họ Trương, cho anh một giờ để gọi cứu viện.”
“Sống hay chết thì phải xem cứu viện của anh có đủ cứng không đã.
Mẹ kiếp!
Trương Kỳ Phi giận tím mặt. “Ngông cuồng đến thế cơ à. Cứ chờ đấy, người của tao tuyệt sẽ không tha cho chúng mày đâu.”
Nói xong hắn liền lấy điện thoại ra gọi cứu viện.
Diệp Huyền Tần vô cùng áy náy đỡ mẹ Mã và Hàn Tình Như dậy. “Bác gái, chị dâu, xin lỗi hai người chúng tôi đến muộn”
Hàn Tình Như tò mò nhìn bọn họ: “Hai người là…”
Diệp Huyền Tần: “Chúng tôi từng là lính của Đại đội trưởng Mã, lần này tới để tiễn anh ấy.”
Hai người chợt bừng tỉnh.
Mẹ Mã cảm khái nói: “Ôi, hiếm lắm mới có được đồng đội sẵn lòng đi tiễn con trai tôi, cảm ơn hai cậu rất nhiều. “Ý tốt của hai người chúng tôi xin nhận, nhưng các cậu hãy mau đi đi.”
“Hai người không đấu lại được Trương Kỳ Phi đâu.”
Độc Lang hỏi: “Chị dâu, tên Trương Kỳ Phi đó rốt cuộc là ai?”
Mẹ Mã thở dài: “Hắn là Trưởng phòng Tháo dỡ và Di dời của huyện. “Hắn luôn muốn phá dỡ nhà chúng tôi, lại còn muốn ức hiếp con dâu Hàn Tình Như của tôi nữa.”
“Có điều ngày xưa con trai tôi còn sống hẳn không dám làm liều. “Bây giờ con trai tôi mất rồi, hắn hẳn cũng chẳng kiêng nể gì hết nữa.”
Diệp Huyền Tần an ủi: “Bác gái, bác cứ yên tâm ạ, hôm nay chắc chắn chúng cháu sẽ đòi lại công bằng cho bác.”
Mẹ Mã và Hàn Tình Như cười khổ, trong quân đội Mã Quân là Đại đội trưởng, hai người này là cấp dưới của Đại đội trưởng thì chắc hẳn chỉ là hai người lính bình thường thôi.
Phép vua còn phải thua lệ làng, huống chi đây cũng chỉ là hai người lính.
Họ không muốn làm liên lụy đến Diệp Huyền Tần và Độc Lang, khuyên bảo vài lần nhưng hai người vẫn quyết không đi.
Chưa được bao lâu có mấy chiếc xe tải đến bao vây linh đường.
Hơn ba chục tên du côn lưu manh đầu đường xó chợ tay cầm gậy bước tới, ánh mắt như hổ rình mồi đằng đẳng sát khí.
Ngay lập tức mẹ Mã và Hàn Tình Như trở nên tuyệt vọng.
Lần này thì xong rồi, hai người có muốn cũng trốn cũng không trốn được nữa rồi.