Mà cũng chính là một câu “đã lâu không gặp” này đã trực tiếp làm Lý Nhất Minh lờ mờ hỏi trong lòng rằng hai chúng ta đã gặp nhau khi nào vậy? Có điều, anh †a cũng không để tâm lắm. Diệp Huyền Tân bĩu môi, khúc gỗ phiền phức này lúc cua gái thì ngược lại đầu óc rất linh hoạt, biết tùy cơ ứng biến.
Ngô Ngọc Tâm nhìn Độc Lang với vẻ mặt đầy kính trọng: “Anh Sói, anh thật là lợi hại, anh thật sự quen biết hội trưởng Minh”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trong lòng Độc Lang vui mừng. Ha ha, cuối cùng ông đây cũng có người hâm mộ nữ rồi.
Lý Nhất Minh nhìn về phía Diệp Huyền Tân: “Anh Tân, trước đây ngài đã tố cáo rằng có người giả mạo thầy thuốc Đông Y’ lừa bịp, không biết là vị nào”
Trong đầu Lương Minh Thu ù một tiếng liền nổ tung. Kể cả có dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết người Diệp.
Huyền Tần tố cáo là bản thân anh ta Hỏng rồi, anh ta bị Lý Nhất Minh nhìn chăm chú, còn không lột được một lớp da nào. Tối thiểu là tư cách làm nghề y sắp bị tước đoạt, nửa đời sau có thể sẽ chết đói.
Đúng như dự đoán, Diệp Huyền Tần nhìn về phía Lương Minh Thu. Lương Minh Thu vội biện bạch cho chính mình: “Anh..anh không có chứng cứ thì đừng nói bậy”
“Tôi… Tôi làm nghề y mấy mươi năm, tôi đều chữa qua các bệnh của người dân ở phố Bát Đại… Bọn họ không phải sống tốt sao, nói gì đến vì tiền bạc mà hại đến tính mạng”
Người dân của phố Bát Đại cũng gật đầu lia lịa, tỏ ý tán thành lời của Lương Minh Thu.
Diệp Huyền Tân cười nhạt: “Cậu muốn chứng cứ phải không, tôi cho cậu chứng cứ”
Độc Lang vội đưa điện thoại cho Lý Nhất Minh.
Lương Minh Thu trợn tròn mắt. Trời, tên khốn này nhất định là lén lút chụp lại cảnh hành nghề chữa bệnh vừa nấy rồi.
Lý Nhất Minh chỉ xem video một lần đã tức đến xanh mặt. Anh ta nén tức giận để xem xong.
Sau khi xem xong, anh ta tức giận đập điện thoại xuống đất: “Trời, cậu, tên lừa đảo!”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Dùng rượu uống để khử trùng châm bạc cũng được, nhưng ngay cả tư thế cầm châm bạc cũng không đúng tiêu chuẩn, thậm chí còn sắp châm vào huyệt chết của người bệnh… May mà bị thần y Tân cản lại”
“Cậu… cậu đây là giết người chưa thành!”
Trời ơi, Độc Lang nổi trận lôi đình.
Điện thoại Lý Nhất Minh cậu ném là điện thoại của ông đây, ông đây vừa định gọi điện thoại cho Ngô Ngọc Tâm, lần này bị nhỡ hết rồi!
Lương Minh Thu sắp sụp đổ: “Tôi…
Tôi không có… Tôi không lừa gạt!”
Diệp Huyền Tân khẽ cười: “Cậu không phải tên lừa đảo phải không? Vậy tôi hỏi cậu, huyệt Tử Noãn nằm ở vị trí nào?”
Tay của Lương Minh Thu run rẩy, tùy ý chỉ phần bụng, muốn lừa gạt cho qua. Một người đi theo của Lý Nhất Minh thật sự đã không nhịn được, xông lên đạp Lương Minh Thu một cú lộn nhào trên đất.
“Trời ạ, con mịa mày thật đúng là một thầy thuốc Đông Y giả. Chỉ có phụ nữ mới có huyệt Tử Noãn, đàn ông căn bản không có: Khốn nạn! Sau khi chứng minh Lương Minh Thu đúng là tên lừa gạt, đám người vây xem đều chửi như tát nước.
“Tôi đã nói một cái bệnh dạ dày bé tí của tôi, tôi tìm anh ta trị nhiều lần như thế vân không có hiệu quả, hóa ra anh ta là tên lừa đảo!”
“Trời, mỗi năm ông đấy tốn ba trăm năm mươi triệu cho anh ta đều cho chó ăn rồi”
“Hội trưởng Minh, tôi tố cáo, chồng tôi năm ngoài tìm anh ta chữa bệnh viêm ruột cấp tính, cuối cùng chữa trị không có hiệu quả mà chết, bây giờ xem ra chính là anh ta hại chết chồng tôi”
“Còn có ông nội tôi cũng có thể là chết dưới tay của anh ta!”
“Chết tiệt, Lương Minh Thu mẹ mày, mày chữa thận của ông đây hoại tử, ông đây nhất định giết chết mày!”
Tường đã đổ, mọi người còn nhân cơ hội đẩy. Người dân của phố Bát Đại trước đó còn ủng hộ Lương Minh Thu đã quay lưng phản chiến đồn dập.
Mặt Lương Minh Thu tái xanh, xong rồi. Chỉ cần điều tra rõ ràng bất kỳ rủi ro điều trị năm đó cũng đủ để lấy đi mạng của anh ta… huống chỉ nhiều như vậy. Trời ơi, tôi cũng chỉ là chịu thiệt thôi, đang yên lành đụng tới người họ Diệp kia làm gì!
Cả nhà Ngô Ngọc Tâm hổ thẹn không chịu được. Trước đó bọn họ lại còn trách Diệp Huyền Tân phá rối Lương Minh Thu chữa bệnh.