Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Cha, không cần thiết phải phiền phức như vậy, con đã nói cứ chôn bà ở vị trí cao nhất của nghĩa trang nhà họ Từ là được rồi.”
Từ Nam Huyên không nhìn nổi nữa, bắt đầu quở trách Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần, cậu quậy như vậy đủ rồi đấy.”
“Muốn quậy cũng phải xem tình huống thế nào. Không thấy nhà chú Từ đang thương tâm như vậy sao mà cậu còn rước thêm phiền như vậy!”
Diệp Huyền Tần không thèm để ý đến Từ Nam Huyên, chỉ nhìn Từ Huy Hoàng rồi nói: “Cha, cha cho con mười phút.”
“Trong vòng mười phút, Từ Hiên Thắng sẽ cầu xin chúng ta đem tro cốt của bà chôn cất ở vị trí cao nhất trên đó.”
Mọi người dở khóc dở cười.
Từ Hiên Thắng sẽ cầu xin bọn họ đem tro cốt chôn cất lên vị trí cao nhất sao?
Trừ khi não ông ta bị hư.
Vẻ mặt Từ Huy Hoàng khổ sở nhìn Lý Khả Diệu: “Khả Diệu, bà thấy thế nào?”
Lý Khả Diệu than thở: “Thôi quên đi, đợi thêm mười phút nữa cũng được.”
Từ Huy Hoàng gật đầu: “Thôi được rồi.”
Từ Nam Huyên đứng tại chỗ rất muốn nổi đóa lên.
Cha mẹ của Từ Lam Khiết bị ngu sao?
Đến lúc này rồi mà vẫn nghe lời Diệp Huyền Tần như vậy.
Đầu óc bọn họ rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy!
Diệp Huyền Tần lấy điện thoại ra, nhắn cho Độc Lang một tin: “Đến đâu rồi?”
Độc Lang: “Anh, em lập tức đến ngay.”
Diệp Huyền Tần: “Anh cho cậu mười phút.”
“Mặt khác phải nhớ kỹ, năm đó người nhà họ Từ cứu cậu một mạng là mẹ của Từ Huy Hoàng.”
“Anh muốn đưa bà an táng ở nơi cao nhất của nghĩa trang nhà họ Từ.”
Độc Lang: “Đã rõ!”
Gần bảy phút sau, tiếng động cơ gầm gừ chạy nhanh đến.
Một đoàn xe quân đội, lái tới dừng trước cửa nghĩa trang.
Hàng lối hấp dẫn biết bao ánh mắt người đến vây xem.
Cửa nghĩa trang sớm đã bị vây chặt đến một giọt nước cũng không lọt.
Bọn họ đều muốn thấy phong thái của Sĩ quan Trấn Huy.
Cửa xe mở ra, hàng trăm chiến sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh xuống xe, đứng thành hai hàng.
“Mời Sĩ quan Trấn Huy xuống xe.”
m thanh chấn động rung trời!
Một thân thể mạnh mẽ rắn rỏi từ trên xe bước xuống.
Chính là Sĩ quan Trấn Huy.
Cậu ta vừa xuống xe, cả không gian ở đó như bùng nổ.
Vóc người Sĩ quan Trấn Huy vốn đã khôi ngô, lại kết hợp với quân trang chỉnh tề, áo khoác ngắn tay bồng màu đen, đầu đội nón lính lại càng khí thế đến ngập trời.
Chỉ là khí tràng này khiến cho mọi người phải kính sợ, ai ai cũng không dám thở mạnh.
Vô số cô gái trẻ tuổi đều nhìn đến chảy cả nước dãi.
Không mong có thể ở bên Sĩ quan Trấn Huy cả đời, chỉ cần vui vẻ thân mật với người một chốc thôi, đời này có chết cũng không hối tiếc.
Chỉ đáng tiếc Sĩ quan Trấn Huy mang khẩu trang che nửa mặt, che đi miệng và mũi rồi, không nhìn thấy rõ được dáng dấp thật sự.
Từ Lam Khiết tỉ mỉ nhìn chằm chằm Sĩ quan Trấn Huy, tâm tình bỗng dần kích động lên.
Trán Sĩ quan Trấn Huy trông vô cùng giống Độc Lang – anh em của Diệp Huyền Tần.
Quả thực như một bản sao chép được in ra hoàn chỉnh.
Độc Lang chắc không phải là Sĩ quan Trấn Huy trong truyền thuyết đâu nhỉ?
Cô căng thẳng nhìn Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần, anh có cảm thấy Sĩ quan Trấn Huy nhìn rất quen không?”
Thần kinh Diệp Huyền Tần nhất thời căng thẳng.
Anh cố ý bảo Độc Lang đeo khẩu trang vào, thật không ngờ Từ Lam Khiết vẫn nhận ra.
Anh hỏi ngược lại cô: “Lam Khiết, em cảm thấy người đó giống ai?”
Từ Lam Khiết: “Có giống người anh em kia của anh không? Độc Lang đấy?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Anh không thấy giống.”
Từ Nam Huyên lạnh lùng nói: “Ha ha, Lam Khiết, em nói cái gì thế?”
“Cái tên ăn cơm mềm này mà quen biết Sĩ quan Trấn Huy, chị lấy đầu chị xuống cho em làm cầu mà đá.”
“Được rồi, em nói Độc Lang – anh em của Diệp Huyền Tần, vậy cậu ta làm nghề gì?””