Hiện giờ Trình Hạ Vũ là Tổng giám đốc của Tập đoàn Diệp Linh, cô ấy mời Từ Lam Khiết làm trợ lý kiêm cố vấn riêng, lương tháng tận hơn hai tỷ đồng, có thể lái chiếc BMW cũng không có gì là đáng ngạc nhiên.
Cô ấy bước xuống xe, khí chất tươi mới thoát tục, dáng vẻ xinh đẹp khiến ánh mắt mọi người sáng bừng, không thể không tập trung nhìn vào.
Đối mặt với cảnh tượng hàng trăm người đang tự vả miệng mình Trình Hạ Vũ chỉ có chút bất ngờ, có vẻ cô ấy cũng thấy qua nhiều tình huống như vậy rồi.
Cô ấy đi tới bên cạnh Diệp Huyền Tần, theo bản năng ôm lấy cánh tay anh, cười hì hì nói: “Anh rể, những người này lại tới tìm anh gây phiền toái à.”
Diệp Huyền Tần nói: “Sao phải nói thêm từ lại chứ.”
Trình Hạ Vũ trợn trắng mắt đáp: “Anh không đếm số từ thì không chịu được sao?”
“Đúng rồi, những tên này là ai cầm đầu thế?”
Diệp Huyền Tần chỉ vào Răng Hô.
Trình Hạ Vũ nhìn anh ta quát lớn: “Hừ, lần sau nhớ kỹ cho tôi.”
“Anh rể tôi ít nhất có thể đấu với cả trăm người, anh chỉ mang một trăm người tới, dám xem thường anh ấy như vậy.”
Cánh tay Răng Hô đang nhổ răng nhịn không được run lên, một chiếc răng răng rắc được nhổ ra, anh ta hít một ngụm khí lạnh, nước mắt không ngừng chảy ra.
Đúng là cuộc sống không bao giờ thiếu kẻ thù… giờ phút này anh ta vô cùng thấm thía câu nói này.
Mà cô ấy nói những câu đó vào lúc này đúng là không có chút nào thích hợp cả.
Vương Minh và Tử hàm liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười.
Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Diệp Huyền Tần đã điên rồi mà người bên cạnh anh còn điên hơn cả anh!
Diệp Huyền Tần nói: “Cá Nhỏ, giới thiệu với em một chút, đây là chị Nhã Mẫn, người tổng phụ trách hạng mục Nghĩa Tân.”
“Chị Nhã Mẫn, đây là Cá Nhỏ…”
Cá Nhỏ nhanh chóng ngắt lời Diệp Huyền Tần, tự mình giới thiệu: “Chị Nhã Mẫn, em là Tổng giám đốc của Tập đoàn Diệp Linh, lần này tới bàn chuyện hợp tác với chị, mong được chị chỉ bảo thêm.”
“Anh rể, anh có chị gái xinh đẹp vậy mà không nói sớm với em? Nếu như biết trước thì em đã đầu thai thành đàn ông để theo đuổi chị Nhã Mẫn rồi.”
Nhã Mẫn bị Cá Nhỏ chọc cười, cô ấy vui vẻ nói: “Nhóc con, em gọi Tam Tần là anh rể sao?”
“Tam Tần?” Vẻ mặt Cá Nhỏ ngạc nhiên.
Nhã Mẫn gật đầu: “Đúng vậy, nhà chị đều gọi Diệp Huyền Tần là Tam Tần.”
Vẻ mặt Cá Nhỏ bừng tỉnh: “Anh rể, chẳng trách anh mình đồng da sắt như vậy, hóa ra là Tam Tần.”
“La la la, la la la, gió táp mưa sa chẳng ngại ngần…”
Vẻ mặt Diệp Huyền Tần tối sầm lại: “Nói linh tinh cái gì vậy, nói chuyện chính đi.”
Nhã Mẫn cười đến chảy nước mắt.
Nhóc con này đúng là một nhân tố gây cười, Diệp Huyền Tần tìm đâu ra một cô gái thú vị như vậy chứ.
Trình Hạ Vũ cười hì hì trả lời câu hỏi Nhã Mẫn vừa hỏi cô ấy: “Đúng vậy, anh ấy là anh rể của em.”
“Em là em vợ của anh ấy, anh rể và em vợ… chị hiểu rồi chứ.”
Vẻ mặt Diệp Huyền Tần càng tối hơn.
Hai từ em vợ nói ra từ miệng Trình Hạ Vũ sao lại cảm thấy có chút không đúng đắn vậy chứ.
Nhã Mẫn nói: “Nói như vậy thì em đúng là phải gọi chị một tiếng chị rồi.”
Cô ấy móc trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Cá Nhỏ: “Lần đầu gặp cũng không chuẩn bị quà cáp gì, em cấp chút tiền này đi mua đồ đi.”
Trình Hạ Vũ vô cùng vui sướng, trực tiếp nhận lấy: “Cảm ơn chị Nhã Mẫn.”
“Đúng rồi chị Nhã Mẫn, bố mẹ nuôi đâu rồi, em nhớ họ quá.”
Trình Hạ Vũ từng nghe Diệp Huyền Tần nói qua rằng bố mẹ Nhã Mẫn là bố mẹ nuôi của anh.
Vì cho thân thiết hơn nên Trình Hạ Vũ cũng gọi thẳng là bố mẹ nuôi luôn.
Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn cô ấy: “Ha ha, anh thấy là em muốn quà gặp mặt của họ thì đúng hơn.”
Trình Hạ Vũ tỏ vẻ tức giận nói: “Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, em thèm vào.”
Diệp Huyền Tần có chút mất kiên nhẫn, anh nói: “Được rồi, đi vào phòng họp đi, còn nhiều chuyện phải làm lắm.”
Đám người trong phòng họp nghe vậy không khỏi sợ run người.
Tính sổ, chắc chắn là tìm bọn họ tính sổ rồi.
Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ ở đây là Răng Hô đã sụp đổ, bọn họ dựa vào cái gì mà dám đấu với Diệp Huyền Tần chứ.
Ván này coi như xong rồi.”