Lý Hồng Anh thay đổi thái độ thật là nhanh.
Vừa rồi coi Diệp Huyền Tần là kẻ thù, trong nháy mắt, ước gì con gái và Diệp Huyền Tần có thể kết hôn ngay.
Khi nhắc đến chuyện “ăn”, Diệp Huyền Tần đột nhiên vỗ đầu:
“Ôi, chuyện này làm sao mà quên được.”
Anh chủ yếu là đi mua đồ ăn cho vợ, sao anh lại vì chuyện này chậm trễ việc mang đồ ăn về cho Từ Lam Khiết chứ?
“Hạ Mộng, có sữa đậu nành không, mau lấy cho tôi một ly.”
“Có, có.”
“Phải hâm nóng lại, để mẹ làm.” – Lý Hồng Anh đích thân lấy sữa cho Diệp Huyền Tần, còn không ngừng dặn dò – “Trưa nhớ ghé sang ăn cơm đó.”
Diệp Huyền Tần cười trừ không đáp, anh có thể sẽ đến với tư cách là học trò cũ, còn con rể thì không bao giờ.
Lưu Béo đợi Diệp Huyền Tần đi rồi mới nói với Lý Hồng Anh:
“Chuyện hôn nhân của Hạ Mộng bác suy nghĩ cho kỹ, bác còn đang chờ con giúp bác minh oan vụ nhận hối lộ của phụ huynh đó, bác muốn mang tiếng xấu mãi sao?”
“Được rồi, bác sĩ suy nghĩ.”
Diệp Huyền Tần thật sự rất tốt, giàu có lại có thể lực nhưng bà ta cũng muốn được Lưu Béo giúp chuyện minh oan.
Hạ Mộng cười khổ, mẹ cô đúng là ảo tưởng, người đàn ông như Diệp Huyền Tần khi nào mới đến lượt cô.
Từ Khiết Lam thấy Diệp Huyền Tần trở về, bĩu môi hỏi:
“Anh định để em chết đói hay sao?”
“Anh vô tình gặp được người quen, sẵn tiện xử lý chuyện nhà hàng Tân Lệ tối qua Sở Trương giao cho chúng ta, mang nó sáp nhập vào Diệp Linh luôn.”
Từ Khiết Lam hài lòng nói:
“Anh làm việc chăm chỉ, em sẽ tăng lương cho anh 500 nghìn.”
“Chỉ có 500 nghìn? Không đủ, anh muốn thêm thứ khác.” – Diệp Huyền Tần cười lưu manh.
Từ Khiết Lam hơi đỏ mặt, nói sang chuyện khác:
“Anh mau đưa em đồ ăn.”
Cô đột nhiên cau mày, lại nắm lấy cánh tay của Diệp Huyền Tần mà ngửi.
“Trên cánh tay anh có mùi nước hoa? Làm sao vậy? Đừng nói là anh xịt nước hoa.”
Diệp Huyền Tần điếng người.
Hương thơm của loại nước hoa này chắc là do Hạ Mộng vừa rồi vươn lên.
Làm như thế nào? Làm thế nào để giải thích bây giờ?”