Đù má nó, đến cả Lý Nhất Minh cũng cung kính gọi anh ta là “Thần y Diệp Huyền Tần”, làm gì mà phải khúm núm như vậy, cứ như người thường không cùng đẳng cấp ấy.
Biết trước người kia là thần y Diệp Huyền Tần thì đánh chết anh ta cũng không dám đắc tội.
Anh ta biết rõ trong lòng của Lý Nhất Minh, thần y Diệp Huyền Tần chính là bác sĩ y học cổ truyền Trung Quốc tương lai, còn quan trọng hơn mạng anh ta gấp vạn lần!
Toang!
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Lý Nhất Minh, ông dẫn dắt học trò quả là tốt.”
“Lương y như từ mẫu, có bố mẹ nào lại trói bệnh nhân trong nhà vệ sinh không.”
“Hơn nữa viện trưởng Hồ Trung Khánh lại còn bao che tội lỗi, không phân biệt được phải trái trắng đen ra sao đã lao vào gán tội cho người ta, còn muốn đuổi người ta ra khỏi hệ thống y tế, loại nhân phẩm như thế này mà còn dám giữ lại trong trường sao?”
“Một con sâu làm rầu nồi canh.”
Đoàn người vây quanh nghe được thì lập tức nổi giận, tất cả đều quay sang chỉ trích Hồ Trung Khánh.
Trói bệnh nhân trong nhà vệ sinh, má nó đây là chuyện mà con người làm hay sao!
Lý Nhất Minh muốn phát điên lên: “Hồ Trung Khánh, con mẹ nó mày là đồ súc sinh, loại chuyện như vậy mà mày cũng có thể làm được hay sao, bao nhiêu thể diện của ngành bác sĩ bị mày làm mất trắng rồi!”
Hồ Trung Khánh nơm nớp lo sợ giải thích: “Ngài Lý… Hiểu lầm rồi, chuyện này nhất định là có hiểu lầm rồi… Làm sao tôi có thể trói bệnh nhân trong nhà vệ sinh chứ…”
Vương Quý Hương không phục, giải thích: “Cậu ta không có tiền trả viện phí, chúng tôi đuổi cậu ta ra ngoài cũng đâu có sai, trói cậu ta trong nhà vệ sinh đã là khách khí lắm rồi.”
Hồ Trung Khánh hận không thể nhảy dựng lên mà chửi tục con mẹ nó.
Đồ ngu xuẩn Vương Quý Hương đúng là ngu hết thuốc chữa, còn thừa nhận rồi còn gì!
Câu này đã triệt luôn đường sống của anh ta!
Mắt Lý Nhất Minh nhìn chằm chằm vào Hồ Trung Khánh: “Vì lợi ích mà thấy chết không cứu, thậm chí còn vô tình giết người, mày không xứng làm bác sĩ.”
“Từ giờ trở đi, mày sẽ bị gạch tên khỏi bệnh viện, chờ bị cảnh sát điều tra đi.”
Hồ Trung Khánh tan nát cõi lòng.
Nhưng hắn ta là loại cặn bã, không dám điều tra.
Để tự bảo vệ bản thân, anh ta chỉ có thể lựa chọn hi sinh em gái của mình.
Anh ta chạy vọt đến trước mặt Vương Quý Hương, tàn nhẫn đuổi cô ta: “Đồ khốn nạn, con mẹ nó mày là đồ chó má, làm sao mày có thể làm ra chuyện tày trời thế này chứ.”
“Hôm nay bố mày phải đánh chết mày!”
“Ngài Lý, thần y Diệp, mọi chuyện đều là do Vương Quý Hương mà ra, tôi căn bản không hề nhúng tay vào những chuyện đó, cầu xin ngài tha cho tôi một lần.”
Hồ Trung Khánh đạp rất mạnh, khiến Vương Quý Hương gào khóc thảm thiết.
Nhưng rất nhanh cơn ấm ức của cô ta bay đi.
Tên khốn kia đúng là loại bẩn thỉu xấu xa, anh ta biết cô ta thế này rồi còn đổ tội cho cô ta!
Cô ta không phục!
Nhưng đau đớn thay, chuyện này vẫn phải để cho cô nhận mọi tội lỗi.
“Tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi, thần y Diệp, xin anh tha cho tôi lần này.”
“Thần y Diệp, chẳng phải anh bảo tôi đưa Uyển Nhi qua đây sao, tôi lập tức đi ngay bây giờ.”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Dừng tay, Vương Quý Hương, cút sang đây cho ông!”
Mọi chuyện quá gấp, hơn nữa cần loại bỏ bóng ma tâm lý trong lòng Uyển Nhi nhanh chóng, để cho con bé thấy thế giới này đích thực là thế giới tươi đẹp và lương thiện.
Vương Quý Hương té sấp mặt, chạy đến chỗ Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần dặn dò cô ta vài câu, bảo cô ta cứ theo hướng dẫn mà làm.
Vương Quý Hương liền vội vã gật đầu, đi về phía nhà vệ sinh.
Trong phòng rửa tay, Chuột Nhỏ đang bịt tai Uyển Nhi lại, nước mắt trên mặt đầm đìa.
Anh ấy không thể ngờ, người anh em từng sống chết có nhau với mình mà giờ đây đã trở thành một người công thành danh toại thế này.
Tự tận đáy lòng, anh ấy mừng thay cho anh em mình.
Vương Quý Hương vào.
Uyển Nhi thấy Vương Quý Hương lập tức sợ run rẩy, chúi vào lòng Chuột Con.
Vương Quý Hương cười gượng nói: “Uyển Nhi giỏi quá, con trốn kĩ như vậy mãi thím mới tìm thấy con.”
“Uyển Nhi, chúng ta chơi trốn tìm có được không?””