“Bà Linh, bà nhất định phải làm chủ cho chúng tôi.”
Trịnh Mỹ Linh nổi trận lôi đình: “Cái gì? Còn có chuyện này nữa sao? Biết rõ Hà là em trai của tôi mà vẫn ra tay!”
“Một con chó làm việc cho nhà tôi, lại không biết tôn trọng chủ nhân, thật là đáng chết mà!”
“Thẩm Hải đúng là mù rồi, mới giao dự án cho hai đứa thấp hèn đó.”
“Đi, hôm nay tôi ra mặt cho mọi người.”
“Được!” Đám người vui mừng, vây quanh Trịnh Mỹ Linh, đi đến công trường Tình Yêu Khuynh Thành.
Bọn họ nhanh chóng đến nơi.
Vừa xuống xe, Trịnh Mỹ Linh tức giận nói: “Sa thải hết đám công nhân nhà Từ Lam Khiết cho tôi!”
“Thu giữ tất cả thiết bị của cô ta!”
“Hôm nay tôi muốn cô ta trắng tay rời khỏi đây!”
Dáng vẻ kiêu căng phách lối, hoàn toàn không xứng với vẻ đẹp của bà ta!
Đám đối tác kia cũng lập tức bận rộn, cần đuổi người thì đuổi người, cần đoạt thiết bị thì đoạt thiết bị.
Xung quanh rất lộn xộn.
Đợi xử lý xong chuyện ở công trường, lúc này Trịnh Mỹ Linh mới dẫn người đến phòng điều hành!
Ầm!
Bà ta đá một cái tung cửa ra, xông vào.
“Diệp Huyền Tần, Từ Lam Khiết, lăn hết ra đây cho bà!”
Lúc này, trong phòng điều hành chỉ có hai người Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ.
Một màn bất thình lình như vậy, hù hai người họ giật mình.
Nhìn thấy Trịnh Mỹ Linh, Từ Lam Khiết vội ra đón tiếp: “Bà Linh, sao bà lại đến đây…”
Bộp!
Không ngờ Trịnh Mỹ Linh không nói hai lời, trực tiếp cho Từ Lam Khiết một bạt tai: “Mẹ kiếp, thì ra là con điếm này dám bắt nạt em trai tao.”
Sức lực rất lớn, đánh đến đầu óc Từ Lam Khiết ong ong lên, gương mặt đỏ bừng.
Cô ôn mặt, cố nén nước mắt nói: “Bà Linh, bà chưa hỏi rõ trắng đen phải trái đã đánh người, có phải quá đáng không?”
“Mẹ mày, mày chỉ là một con chó của nhà tao, tao muốn đánh thì đánh…” Nói xong, Trịnh Mỹ Linh lại giơ tay lên, muốn tát Từ Lam Khiết.
Trình Hạ Vũ nhanh tay lẹ mắt, vội vàng xông lên phía trước, nắm chặt lấy tay bà Linh: “Mụ phù thủy già, mẹ kiếp bà dựa vào gì mà đánh chị tôi.”
“Có tin tôi gọi anh rể tôi đến đây lột da bà không hả!”
“Mày…Mày nói cái gì!” Vẻ mặt Trịnh Mỹ Linh khó tin nhìn Trình Hạ Vũ.
Trình Hạ Vũ: “Mụ phù thủy già, mụ phù thủy già, hừ hừ hừ!”
Trịnh Mỹ Linh tức nổ phổi.
Từ trước đến nay, bà ta ghét nhất là người khác lấy tuổi tác của bà ta ra trêu đùa.
Nhưng con nhóc này lại dám mở miệng gọi bà ta là “Mụ phù thủy già”, hơn nữa còn trước mặt nhiều người như vậy!
Bà ta điên lên, đạp một cái vào bụng Trình Hạ Vũ.
Trình Hạ Vũ đau đớn hét lên một tiếng, cô ngã xuống đất, tay ôm bụng rên rỉ.
Nhưng dù như vậy Trịnh Mỹ Linh vẫn chưa thấy hả giận, cầm lấy một ly trà nóng trên bàn, hất toàn bộ lên người Trình Hạ Vũ.
Trình Hạ Vũ bị bỏng nên khóc.
“A, Cá Nhỏ, em sao rồi.” Từ Lam Khiết bị dọa, vội vàng dùng thân thể bảo vệ Trình Hạ Vũ.
Trình Hạ Vũ khóc nói: “Chị, mau gọi cho anh rể đến đây đi, hu hu hu…”
“Được.” Từ Lam Khiết luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra.
Nhưng mà còn chưa kịp nhấn gọi, Trịnh Mỹ Linh đã giơ chân lên đá bay cái điện thoại.
“Kêu la cái gì! Bọn mày tranh thủ thời gian dọn đồ rồi xéo đi ngay, sau này còn dám đặt chân đến đây một bước, bà đây sẽ giết chết bọn mày!”
Vẻ mặt Từ Lam Khiết quật cường, dựa vào lý lẽ phản biện: “Hợp đồng là chúng tôi ký với ông Hải, muốn đá chúng tôi ra cũng phải đợi ông Hải mở miệng mới được.”
“Tao đánh rắm vào mặt mẹ mày.” Trịnh Mỹ Linh chửi ầm lên: “Tao là vợ của Thẩm Hải, tao không có tư cách thì trên đời này không còn ai có tư cách nữa.”
“Mọi người mau đập nát nơi này cho bà đây, trông thấy những vật này là muốn ói.”