Mục lục
Thần soái hộ quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1811


Quá tức giận! Diệp Huyền Tần trực tiếp dụng ý thức thúc dục Long Thần Vận Quốc, Long Thần Vận Quốc từ trong ngực bay ra, rồng ngâm một tiếng kinh thiên động địa.


Nó mở mồm to đầy máu, cắn nuốt lão hòa thượng.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Diệp Huyền Tần mặc dù không thể hoàn toàn nằm Long Thần Vận Quốc trong tay, nhưng thúc giục nó làm một ít chuyện đơn giản hoặc là chuyện dễ dàng làm vẫn được.


Lão hòa thượng bị cắn nuốt, không ai làm nhiễu loạn thần trí của anh nữa, anh tập trung tinh thần, nghĩ phương pháp phá giải.


Chẳng qua, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được kế sách vạn toàn.


Ngay lúc không biết làm sao, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc của con gái: “Hu hu, bố, bố làm sao vậy?”


“Bố, con sợ lắm, bố bố tỉnh lại đi.” Là giọng nói của Diệp Niệm Quân! Diệp Huyền Tần vội ngửa đầu nhìn lên, trên đầu một mảnh hỗn lộn, mây đen dày đặc, cái gì cũng không nhìn được.


Tiếng khóc của Diệp Niệm Quân, làm cho tim của Diệp Huyền Tần đau như bị dao cắt.


Anh theo bản năng nhảy dựng lên, muốn lần theo giọng nói, tìm Diệp Niệm Quân.


Nhưng mới nhảy lên một chút, đầu của anh như bị cái gì đó đánh mạnh vào, đau đớn khó chịu.


Cảnh tượng trước mắt nhanh chóng biến mất, một mảnh tối đen.


Anh bỗng nhiên mở mắt ra. Đập vào mắt anh, là trần trong phòng.


Giấc mơ, rốt cuộc cũng tỉnh rồi.


Anh cảm giác có một cơn đau ở trán, nhìn thoáng qua, mới phát hiện vừa nảy đầu đập vào đầu giường.


“Hu hu, bố, Tiểu Quân Quân sợ.”


“Bố, bố bế Tiểu Quân Quân được không, con gái sợ…” Diệp Huyền Tần cúi đầu, phát hiện con gái đang nằm trên người mình, không ngừng lay động mình.


Diệp Huyền Tần đau lòng ôm lấy Diệp Niệm Quân.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Vừa rồi Tiểu Quân Quân đã cứu mình một mạng, nếu không phải con bé khóc lóc gọi tên mình, vậy thì bản thân mình không biết ngày tháng năm nào mới có thể thoát khỏi mộng cảnh nữa.


Từ Lam Khiết cũng bừng tỉnh, vỗ nhẹ sau lưng của Diệp Niệm Quân: “Tiểu Quân Quân, con làm sao vậy?”


“Đừng sợ, đừng sợ, bố ở đây, mẹ cũng ở đây.” Diệp Niệm Quân khóc nói với Diệp Huyền Tần: “Bố, lão hòa thượng vừa rồi đó là người xấu, ông ta muốn hại bố.”


“Bố, bố đuổi lão hòa thượng đi được không, Tiểu Quân Quân sợ ông ta…” Lão hòa thượng? Lão hòa thượng gì? Từ Lam Khiết kinh hoảng nhìn xung quanh: “Lão hòa thượng ở chỗ nào đâu.”


“Tiểu Quân Quân có phải con gặp ác mộng rồi không” Ngay cả Diệp Huyền Tần cũng sửng sốt một lát.


Tiểu Quân Quân làm sao biết người trong mộng cảnh của mình là lão hòa thượng.


Nhưng anh nhanh chóng hiểu rõ, không hề nghi ngờ, chắc là bởi vì cơ thể cảm nhận thay đổi của Diệp Niệm Quân.


Cơ thể cảm giác thay đổi của Diệp Niệm Quân, không chỉ có riêng có thể cảm giác linh khí thiên địa, thần dược tiên thảo, còn có thể cảm giác được lực tinh thần của người. Tiểu Quân Quân nhất định đã cảm giác được lực tinh thần, “nhìn” được mộng cảnh của mình.


Chỉ là, cô bé tuổi còn nhỏ, cũng không biết đó là một giấc mộng, cho nên mới sợ hãi như vậy.


Diệp Huyền Tần ôm chặt Tiểu Quân Quân: “Tiểu Quân Quân đừng sợ, vừa rồi con chỉ là nằm mơ thôi.”


“Không có lão hòa thượng gì hết, cho dù có, bố cũng có thể đánh ông ta bỏ chạy” Nghe Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết nhẹ nhàng khuyên, Diệp Niệm Quân lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.


Phát hiện mình đang nằm trong lòng bố, Diệp Niệm Quân nhẹ nhàng thở ra, ngừng khóc lóc: “Bố, vừa mới Tiểu Quân Quân mơ thấy ác mộng” Trong lòng Diệp Huyền Tần cảm khái.


Vừa rồi đó đâu chỉ là một cơn ác mộng, mà là “mộng trong mộng”.


Ở “trong mộng”, Diệp Huyền Trần từng tỉnh dậy một lần, sau khi tỉnh liền nhìn đến người nhà đưa tang cho bản thân.


Nếu lực ý chí kém, khẳng định không có khả năng xuyên vào ” mộng cảnh”, càng đừng nói thoát khỏi mộng cảnh.


Xem ra, kẻ địch lần này có chút khó giải quyết.


Diệp Huyền Tần trấn an nói: “Tỉnh lại thì tốt rồi, tỉnh lại rồi thì không sao” Anh đương nhiên sẽ không nói cho Diệp Niệm Quân chân tướng, tránh cho cô bé và Từ Lam Khiết lo lắng.


‘Từ Lam Khiết nhận Diệp Niệm Quân, ôm vào trong lòng: “Không sao rồi Tiểu Quân Quân, trời còn sớm, ngủ tiếp một chút đi.”


“Huyền Tần, anh cũng nhiều nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày nay anh cũng mệt rồi.” Diệp Huyền Tần khẽ hôn nhẹ lên trán của Diệp Niệm Quân và Từ Lam Khiết, nói: “Lam Khiết, em và Tiểu Quân Quân đi nghỉ ngơi trước đi.”


“Anh phải đi ra ngoài một chút, đi kiểm tra một vòng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK