Anh đang ngồi trên sô pha nhấm nháp cà phê, vẫn luôn đưa mắt nhìn Từ Lam Khiết đang đắm chìm trong phòng làm việc đối diện, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Nhậm Tiền có chút ghen tị, nếu anh Tần có thể đối với cô ta một phần vậy là đủ rồi.
Cô ta kiềm nén cảm xúc và nhẹ nhàng nói: “Giám đốc Lam, chào buổi sáng.”
Từ Lam Khiết ngẩng đầu cười: “Tôi đã nói sau này nếu lúc chỉ có chúng ta có thể gọi tôi là Lam Khiết mà.”
“Giám đốc… à Lam Khiết có một đối tác muốn gặp anh Tần, không biết bây giờ anh Tần có thời gian không?”
Diệp Huyền Tần không cho cô nói chuyện với Từ Lam Khiết về khoản vay, vì sợ Từ Lam Khiết lo lắng về nó.
Từ Lam Khiến liếc nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh ấy dư nhất chính là thời gian. Tần, anh đừng ngồi đó nữa, anh đi gặp đối tác đi.:
Diệp Huyền Tần đứng dậy, đặt ly cà phê lên bàn của Từ Lam Khiến:
“Mỗi ngày anh nhận không đến 20 triệu, lại kiếu hàng tỷ đồng vậy mà em còn bảo anh dư thời gian rảnh rỗi?”
Từ Lam Khiết cầm ly cà phê Diệp Huyền Tần đã uống lên nhấp một ngụm: “Huyền Tần, anh thay đổi rồi, trước đây anh chưa từng nói vậy bây giờ thỉnh thoảng còn than thở.”
Diệp Huyền Tần: “…”
Trên đường đi, Nhậm Tiền kể lại tình hình cho Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần chỉ thờ ơ gật đầu, không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.
Nhậm Tiền càng thêm lo lắng: “Anh Tần, chúng ta hiện tại nợ bên kia 85 tỷ, anh chuẩn bị trả xong thế nào?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu.
“Vậy… vậy anh định làm gì?”
“Đừng lo lắng, sẽ có người trả thay cho chúng ta.”
“Hả? 85 tỷ thì có ai thay chúng ta trả chứ?”
Diệp Huyền Tần giả vờ thần bí: “Một lát sẽ biết.”
Hai người nhanh chóng đến văn phòng của Nhậm Tiền.
Trữ Tài Thần chủ động nhiệt liệt chào hỏi: “Anh Tần, chúng ta lại gặp lại.”
Diệp Huyền Tần lễ phép gật đầu, ngồi vào chỗ: “ Anh Tần, anh quên mất mấy ngày trước cậu đã vay ngân hàng của tôi 70 tỷ sao. Bây giờ đến hạn trả nợ, tôi tới đây để thu tiền.”
Diệp Huyền Tần cau mày, giả bộ bối rối: “Nhanh như vậy?”
Trữ Tài Thần nói: “Đúng. Khoản vay ban đầu của anh là một khoản vay gấp hạng S, nên thời hạn là năm ngày.”
“Vậy tổng chúng tôi nợ anh bao nhiêu?”
“Tổng là 85 tỷ.”
Diệp Huyền Tần hít vào một hơi: “Nhiều như vậy, tôi thật sự không có.”
Trữ Tài Thần nhấp một ngụm trà: “Anh Tần, anh muốn quỵt nợ sao? Từ khi ngân hàng Đại Thông thành lập đến nay chưa có ai dám quỵt nợ đâu.”
Diệp Huyền Tần cười nhẹ nói: “Quỵt nợ, tôi không dám. Chờ chút, tôi có cách kiếm tiền trả anh.”
Sau đó, Diệp Huyền Tần lấy điện thoại di động ra và gọi một cuộc gọi.
Một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên khuôn mặt của Trữ Tài Thần. Tất nhiên anh ấy biết Diệp Huyền Tần đã gọi cho ai.
Điện thoại được kết nối nhanh chóng,
Hồ Nghiễm Thắng cười đến hiếp mắt: “Anh Tần sao đột nhiên nhớ tới gọi điện thoại cho tôi? Đây thật sự là mặt trời mọc đằng Tây.”
Diệp Huyền Tần đi thẳng vào vấn đề: “Còn bao nhiêu tiền trong tài khoản của Lỗ Khang, hãy chuyển cho tôi gấp.””