“Lát nữa tôi sẽ khiến chúng phải nhận lỗi.”
“Mau vào thôi, nếu còn chậm trễ đưa mấy người vào, anh Long sẽ mắng tôi chết.”
“Đi thôi.” Từ Hiên Thắng nói rồi đi về phía cửa.
Có điều vừa đi tới cửa ông ta đột nhiên dừng lại.
Kha thúc giục nói: “Ông Từ Hiên Thắng, sao ông không đi vào?”
Từ Đức Lương lạnh lùng nói: “Giục cái gì mà giục?”
“Chúng tôi là khách quý, anh là thuộc hạ, sao không mở cửa cho chúng tôi?”
Kha sửng sốt, trong lòng dâng lên lửa giận.
Nếu như bình thường Từ Đức Lương dám nói chuyện với anh ta như vậy thì anh ta đã bị anh ta giáng cho một cái bạt tai rồi.
Nhưng bây giờ họ là người nhà của đại ca nên anh ta đành phải nhẫn nhịn.
Anh ta cố nén giận giúp bọn họ mở cửa.
Cả nhà Từ Hiên Thắng hướng về phía tầng hai, nơi phòng ăn xa hoa cao cấp.
Vốn dĩ Kha muốn tự mình đưa bọn họ đi nhưng lại bị Từ Đức Lương từ chối.
Từ Đức Lương vội vàng đuổi theo bước chân của Từ Hiên Thắng, nhỏ giọng nói: “Ông ơi, tên này trước nay luôn bắt nạt cháu nhưng vì thân phận của anh ta mà cháu luôn phải kiềm chế.”
“Bây giờ, thân thế của chúng ta đã lớn hơn rồi, có thể hoàn toàn áp đảo anh ta nên cháu muốn trả thù một trận.”
Từ Hiên Thắng gật đầu: “Được, tên đó giao cho cháu đấy.”
“Bây giờ chúng ta là người thân của đại ca anh ta, cho dù có làm gì đi nữa anh ta cũng sẽ phải hướng về chúng ta thôi.”
tđg gật đầu: “Vâng.”
“Đúng rồi ông ơi, ông nói xem đại ca của anh ta là người quen nào của chúng ta?”
Từ Hiên Thằng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lát nữa liên hệ với vài người quen rồi hỏi thăm xem, ông cũng không rõ lắm.”
“Vâng.” Từ Đức Lương sảng khoái đồng ý.
Phòng cao cấp tầng hai.
Cả nhà Từ Lam Khiết và Từ Nam Huyên đều mở to mắt nhìn Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy có chút không tự nhiên, anh nhấp một ngụm trà rồi nói: “Có phải mọi người có điều gì muốn hỏi tôi không?”
Từ Nam Huyên mở miệng nói trước: “Tôi có chuyện muốn hỏi.”
“Tôi hỏi anh, anh có phải là vị đại ca bí ẩn mới đến đã thâu tóm được thế giới ngầm ở Thành phố Giang không?”
“Bữa tiệc ở khách sạn thật sự là đang đợi anh tới sao?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng vậy.”
Từ Nam Huyên nói: “Vậy sao ngay từ đầu anh không nói ra?”
Diệp Huyền Tần nói: “Tôi đã nói rồi, nếu tôi không tiến vào thì những người khác cũng mãi mãi không vào được.”
Mọi người đều cứng họng không thể đáp lại.
Câu nói đó chẳng khác nào đang nói đùa, ai dám tin là thật chứ.
Từ Lam Khiết nói: “Diệp Huyền Tần, theo em biết thì trước đây anh vẫn luôn ở Thành phố Tân Hải, cũng chỉ mới đến Thành phố Giang vài ngày.”
“Với thời gian hai ngày sao anh có thể thâu tóm được nơi đây?”
Diệp Huyền Tần đáp: “Hai ngày? Không, em hiểu lầm rồi.”
“Thật ra, chỉ cần hai tiếng đồng hồ là anh có thể thâu tóm được rồi.”
Từ khi Diệp Huyền Tần bị hai cha con Triệu Quý, Triệu Long dẫn tới bến tàu ở biển Đông, cho tới khi năm trăm tên thuộc hạ bị bắt đi, chỉ vỏn vẹn trong vòng hai tiếng đồng hồ.
Từ Nam Huyên khinh thường nói: “Hừ, mới có chút tiền mà đã khoác lác như vậy? Anh không sợ bị vạch trần rồi bẽ mặt sao.”
“Trên đời này làm gì có ai thâu tóm được một địa bàn trong vòng hai tiếng đồng hồ chứ, có lẽ cũng chỉ có anh hùng trái đất của tôi làm được thôi.”
Diệp Huyền Tần có chút mất kiên nhẫn, muốn cho Từ Nam Huyên biết sự thật để cô ta không ngày đêm nhớ thương anh nữa.
Thật ra anh chính là anh hùng trái đất, hôm đó anh được muôn vàn thuộc hạ quỳ dưới chân, chính là lúc đang thâu tóm địa bàn ở Thành phố Giang.
Lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cả nhà Từ Hiên Thắng bước vào.
Thấy họ tới, nhà Từ Lam Khiết và Từ Nam Huyên đều vô cùng kinh ngạc.
Không phải không cho phép họ vào sao, sao họ lại dám xông vào chứ.
Vẻ mặt Diệp Huyền Tần trở nên tức giận.
Tên nhãi Bạo Long này, rốt cuộc anh ta sắp xếp kiểu gì vậy chứ!”