Ánh mắt kia rõ ràng là ánh mắt hưng phấn như phát hiện ra một kho báu lớn vậy.
Diệp Huyền Tần chính là một kho báu lớn đấy!
Thật không ngờ, bình thường Diệp Huyền Tân trông không có có chút gì đặc biệt vậy mà chỉ thay một bộ tây trang đã thay đổi khí chất cả người như vậy.
Không nói đến những cái khác, chỉ nói về dáng người thôi, khoác lên tây trang bình thường thôi cũng khiến người khác cảm giác rất thời thượng.
Cánh tay, cơ ngực, tay chân đều săn chắc, không hề có cảm giác béo lên tí nào.
Cực kỳ gợi cảm, nhìn anh như chất kích dụ đối với hủ nữ vậy.
Từ Lam Khiết không nhịn được bước tới, đắm đuối vuốt vuốt ngực, sờ sờ tay Diệp Huyền Tần: “Xúc cảm tốt thật đó.”
“Diệp Huyền Tần, anh còn gợi cảm hơn cả minh tinh Bành Vu Yến luôn đấy.”
“Nam Huyên, chị thấy thế nào?”
Từ Nam Huyên mơ màng nói: “Với dáng người này mà không làm người mẫu được thì tiếc lắm”.
“Lam Khiết, xem ra sau này em được hưởng hời rồi.”
Diệp Huyền Tần bối rối: “Tình huống gì đây? Cô vậy mà đang khen tôi đấy à?”
Từ Nam Huyên định thần lại, xém chút nữa đã sụp đổ.
Trời ạ, vừa rồi cô thực sự khen cậu ta, lời vừa nói sẽ cay ghét ngàn năm đâu rồi!
Cô lập tức lật mặt: “Ha ha, đùa giỡn vậy mà anh cũng nghĩa là thật đấy à? Tôi nhổ vào nhé!”
“Chỉ là vóc dáng này của cậu, so với anh hùng trái đất của tôi kém xa mấy con phố.”
“Đưa cậu đi làm trai bao, quán người ta còn không thèm nhận.”
Diệp Huyền Tần bình tĩnh lại, đây mới là “Từ Nam Huyên” nha.
Từ Lam Khiết khúc khích cười: “Được rồi, Nam Huyên chỉ là mạnh miệng thôi, đây là không ăn được nho nên chê nho chua.”
Từ Nam Huyên mặt đỏ tới tận mang tai: “Nói bậy, chị có anh hùng trái đất của chị, chua cái gì mà chua hả?”
“Nhìn vóc dáng anh hùng trái đất của chị, có phải tốt hơn cậu ta vô số lần không chứ? Càng nhìn càng nhận thấy rõ đấy.”
Từ Lam Khiết: “Ha ha ha.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Từ Lam Khiết reo vang lên, người gọi đến là Từ Hiên Thắng.
Từ Hiên Thắng thúc giục bọn họ nhanh chóng quay trở về nghĩa trang gia tộc, nghi thức cúng bái sắp bắt đầu rồi.
Từ Lam Khiết đáp lời rồi nhanh chóng đưa Diệp Huyền Tần rời đi.
Diệp Huyền Tần cảm thấy hơi không thoải mái: “Lam Khiết à, đổi sang một bộ đồ rộng rãi hơn được không em, ngộp chết anh rồi.”
Từ Lam Khiết: “Không được đâu nhé, em muốn nhìn anh mặc nó cả đời cơ.”
Diệp Huyền Tần: “Lúc ngủ anh có thể cởi ra được không?”
Từ Lam Khiết: “Không được.”
Diệp Huyền Tần: “Lúc đi tắm thì sao?”
Từ Lam Khiết: “Cũng không được.”
Diệp Huyền Tần: “Thôi được rồi. Nhưng mà tính tự chủ của ta không tốt đâu, lần sau em phải đích thân giám sát anh đấy nhé.”
Từ Lam Khiết: “…”
Đồ khốn, lại rắc đường nữa rồi.
Nghĩa trang của nhà họ Từ nằm ở ngoại ô thành phố Giang, một nơi có núi non và sông nước.
Nơi này là do người sáng lập tập đoàn nhà họ Từ đã tìm biết bao nhiêu bậc thầy phong thủy mời về xem.
Người nhà họ Từ đều cảm thấy, sau khi chết có thể được chôn cất ở đây thật đáng tự hào.
Từ Hiên Thắng gọi tất cả các con cháu trong nhà, xếp thành hàng thẳng, đứng đến mấy hàng trước phần mộ của tổ tiên, hàng lối chỉnh tề.
Tuy nhiên, hai vợ chồng Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu lại không được đứng ở đó.
Cả hai đứng ở một góc nghĩa trang, cách mộ phần tổ tiên gần 500 m.
Bởi vì mẹ của Từ Huy Hoàng là vợ hai của Từ Hiên Lâm được chôn ở góc này.
Góc này vốn được chuẩn bị cho người làm ở nhà họ Từ.
Mẹ của Từ Huy Hoàng bị chôn cất ở đây, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ xem thân phận của bà chỉ hèn mọn như một người làm mà thôi, nhà họ Từ không công nhận bà là người họ Từ.
Tiếng cánh cửa kim loại của nghĩa trang mở ra khiến mọi người chú ý sang đó.
Hóa ra là một đội ngũ mặc đồ công nhân trên người, vác cuốc vác xẻng đi vào.
Coi như chuẩn bị… tháo dỡ mộ phần.”