“Anh ấy là nhân viên của tôi.” – Từ Lam Khiết qua loa đáp, trong lòng cô cũng an lòng hơn.
Hóa ra Diệp Huyền Tần đúng là học trò cũ của Lý Hồng Anh, hôm nay cũng có ghé chỗ của bà mua sữa đậu nành của cô.
“Nếu cô có Diệp Huyền Tần làm nhân viên thì chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
“Thật sao? Dì thấy anh ấy là người thế nào?”
“Là người giỏi giang, có năng lực, rất biết cư xử nói chung điểm nào cũng tốt, là thanh niên hiếm gặp.”
Từ Lam Khiết nghe người khác khen chồng mình không khỏi vui vẻ nhưng nghe Lý Hồng Anh khen như thể đang khen con rể thì có hơi khó chịu. Cô nói vài câu có lệ rồi cúp máy.
Lý Hồng Anh cảm thấy Từ Lam Khiết cũng yêu thích Diệp Huyền Tần, bà ta lo lắng cô sẽ giành lấy Diệp Huyền Tần từ con gái của mình.
Diệp Huyền Tần đang chuẩn bị sang thành phố Giang, trước khi đi dặn dò Độc Lang:
“Sắp xếp mấy người đi theo bảo vệ Từ Lam Khiết.”
“Anh yên tâm, em chắc chắn không để ai động vào một sợi tóc của chị dâu nữa.”
“Lần này đi thành phố Giang đúng là có chuyện thú vị để làm, cậu gọi một đội cùng đi theo.”
Độc Lang hào hứng lắc đầu:
“Cần gì phải gọi một đội, chỉ một mình em cũng đủ dọn dẹp hết bọn chuột nhắt đó.”
Diệp Huyền Tần nhướn mày:
“Đường đường là Sĩ quan Trấn Huy, muốn thay anh đánh mấy thằng lưu manh vậy sao?”
“Nếu anh đã nói vậy thì em sẽ gọi người.”
Thật ra chỉ một mình Diệp Huyền Tần cũng có thể xử lý được nhưng anh không tự mình ra tay. Anh muốn để Vương Minh biết, ông ta muốn xem hai hổ đánh nhau thì còn phải hỏi anh đã cho phép chưa đã.
Lần này anh nhất định cắt xuống một miếng thịt to của ông ta. Diệp Huyền Tần gọi cho Sở Trương phân phó:
“Chuẩn bị đi, sớm thôi chúng ta sẽ tiếp quản quyền kiểm soát thế giới ngầm của thành phố Giang.”
“Anh Tần, quyền kiểm soát thế giới ngầm thành phố Tân Hải chúng ta vừa mới lấy, còn chưa ổn định. Thành phố Giang rộng lớn hơn nhiều, bây giờ gấp gáp như này có phải như trứng chọi đá không?”