Diệp Huyền Tân gật đầu: “Thực ra cho dù ông không khiêu khích tôi thì tôi cũng đánh phế ông thôi”
“Cháu ngoại trai nhà ông ức hiếp vợ tôi, là do phận người làm chú dạy dỗ không nghiêm khäc, ông cũng phải trả giá cho chuyện này”
Ngạo mạn!
Tự cao!
Cho dù Trần Phi Hảo thua dưới tay Tử Hàm đang trong trạng thái đỉnh phong thì sao chứ, ông ta vẫn là một cường giả cấp bậc đại tông sư.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Một thanh niên hỉ mũi chưa sạch thì có tư cách gì nói ra những lời lẽ kiêu căng như này!
Trừ khi anh cũng là cường giả cấp tông sư.
Nhưng ông ta còn chưa từng nghe qua có cường giả tông sư ở độ tuổi anh, đại khái còn chưa sinh ra.
Vương Minh thấy xấu hổ thay cho Diệp Huyền Tân.
Ông ta nói: “Bạn nhỏ Diệp, nếu cậu muốn giúp cô Từ trút giận thì việc gì cậu phải đích thân ra tay”
“Để Tử Hàm dạy ông ta một bài học là được rồi”
Diệp Huyền Tân mỉm cười: “Cảm ơn ý tốt của ông Vương”
“Nhưng thù của vợ tôi, đích thân tôi báo thù mới có thể hả giận, vì vậy tôi không làm phiền người khác nữa”
“Ha ha, tốt” Trân Phi Hảo cười lớn: “Cậu thanh niên, tôi rất ngưỡng mộ lòng dũng cảm của cậu, thế mới đúng là đàn ông chứ”
“Yên tâm đi, chốc nữa tôi sẽ giúp cậu chết không đau đớn”
Diệp Huyền Tân đưa hai tay ra sau: “Đến đi, tôi xuất đến chiêu thứ hai thì tôi thua!”
Phụt!
Mọi người đều phá lên cười.
Xuất chiêu thứ hai là anh thua. Ý của anh là anh sẽ giải quyết Trần Phi Hảo – Trần đại sư chỉ bằng một chiêu.
Thật nực cười, ngay cả Tử Hàm phải ra đến tận mười chiêu mới đánh bại được Trần Phi Hảo, sao anh ta dám thốt ra những câu nói vô lễ như vậy chứ!
“Đi chết đi” Trần Phi Hảo dữ tợn xông lên, trông chả khác gì một con mãnh thú!
Năm mét, ba mét, hai mét, một mét..
Diệp Huyền Tân vẫn để hai tay ra phía sau, không động đậy, thậm chí không có bất kỳ hành động phản kháng nào.
Mọi người chỉ nghĩ rằng Diệp Huyền Tân vẫn chưa hoàn hồn, bọn họ thậm chí còn cười lớn hơn trước.
Đợi đến khi Trần Phi Hảo còn cách anh nửa mét, Diệp Huyền Tân mới hành động.
Trong chớp mắt, anh đã biết mất.
Giây tiếp theo, anh xuất hiện phía sau Trần Phi Hảo.
Nhưng Trần Phi Hảo không biết gì cả.
Ông ta chỉ cảm thấy Diệp Huyền Tân thoắt ẩn thoắt hiện, lúc thấy lúc không.
Ông ta hoảng sợ nhìn xung quanh, tìm bóng dáng của Diệp Huyền Tần.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nhưng, không có gì cả.
Mẹ kiếp, người biết mất rồi, thế này đánh đấm kiểu gì!
Diệp Huyền Tân nhẹ nhàng giơ chân lên, đá gãy chân Trần Phi Hảo, Răng rắc, răng räo!
Chân của Trần Phi Hảo đã bị Diệp Huyền Tân đá gấy.
Trần Phí Hảo tội nghiệp không biết đã xảy ra chuyện gì, ông ta ngã rầm xuống đất, ôm chân hét thê thảm!
“Chân của tôi, chân của tôi..”
Hít!
Tiếng hít thở không ngừng vang bên tai!
Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Huyền Tân như nhìn thấy quái vật.
Biến thái, quái vật, ma quỷ!
Một chiêu, chỉ đúng một chiêu, anh đã đánh bại Trần Phi Hảo.
Thật sự không cần dùng đến chiêu thứ hai!
Sức mạnh của anh thật khủng khiếp!
Hơn hẳn Trần Phi Hảo và Tử Hàm!
Lại một vị cường giả cấp tông sư nữa ra đời, hơn thế nữa còn là tông sư đỉnh phong!
Điều quan trọng nhất là, anh còn rất trẻ!
Thật vô lý!
Ánh mắt của Diệp Huyền Tân lạnh lùng nhìn Trần Phi Hảo đang ôm cái chân gãy của mình kêu thảm thiết: “Từ nay về sau, tập đoàn Diệp Linh là cấm địa”
“Đến bàn hợp đồng, đến với tư cách là khách hàng, chúng tôi chào đón nồng nhiệt”
“Nhưng, ai dám có ý đồ xấu thì đừng trách Diệp Huyền Tân tôi độc ác”
Trong lòng mọi người run lên bần bật, cúi đầu không dám nói một lời “Ông Vương, Tử Hàm, chúng ta đi thôi”
Diệp Huyền Tân dẫn hai người ra ngoài Mãi cho đến khi họ rời khỏi hiệp hội võ thuật, Vương Minh và Tử Hàm mới hoàn hồn trở lại sau cú sốc.
Vương Minh cẩn thận nói: “Sức mạnh của cậu phi thường như vậy, chắc hẳn xuất thân bất phàm nhỉ”
“Mạn phép hỏi cậu là thần thánh phương nào, tại sao lại sống ẩn dật trong thành phố Tân Hải nhỏ bé như này?
Diệp Huyền Tân: “Biết nhiều sẽ không tốt cho các ông đâu, vì thế đến đây thôi”
‘Vương Minh trầm ngâm gật đầu.
Mặc dù không rõ thân phận thật sự của anh, nhưng chỉ riêng việc anh dám đứng lên chống lại ông chủ cũ của mình là đủ để chứng minh anh ở đẳng cấp nào rồi.
Cao hơn nhiều so với ông ta và Tử Hàm.
Tử Hàm nói cậu Diệp, về chuyện kẻ địch bao vây tỉnh Hà Sơn, cậu định giải quyết như thế nào?”
Diệp Huyền Tân vươn người, cười nói: “Chao ôi, đã năm năm rồi, tôi chưa có lần nào đánh nhau một cách sảng khoái cả”
“Cơ hội tốt như này, sao tôi có thể bỏ lỡ được chứ”
“Tử Hàm, ông có hứng thú cùng tôi tác chiến không?