Thật sao?
Diệp Niệm Quân mừng rỡ: “Bố ơi, chúng ta đi chỗ nào thế?”
Diệp Huyền Tần nói: “Tới Đông Sa đi.”
“Ở đó phong cảnh đẹp như tranh vẽ, cảnh sắc tú lệ, còn có rất nhiều đồ ăn ngon. “Quan trọng là ở đó còn có khu vui chơi”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Được a!
Diệp Niệm Quân vô tay nói được ạ.
Thật ra đi chỗ nào Diệp Niệm Quân cũng không quá quan tâm.
Chỉ cần có bố mẹ đi bên cạnh, đến chỗ nào cũng là công viên trò chơi.
Diệp Huyền Tần nói với mấy người Côn Luân chiến thần: “Các người đi Đông Sa trước đi, sắp xếp mọi việc. “Sau đó tôi liên đến.”
Không có vấn đề gì cả.Côn Luân chiến thần gật đầu: “Ở bên người nhà cho thật tốt.”
Mấy người Cô Luân chiến thần liền rời đi.
Còn Diệp Huyền Tần từ nhà họ Lý lấy ra một chiếc xe vô cùng hào hoa, cùng Diệp Niệm Quân và Từ Khiết Lam đạp lên xe tiến về phía đường đi Đông Sa.
Hai ngày sau mới là ngày hai tháng hai.
Mà nơi này cách Đông Sa cũng chỉ cần một ngày đi đường cho nên Diệp Huyền Tần cũng không cần phải đi đường quá gấp gáp.
Trên đường đi,anh vừa đi vừa nghỉ, gặp phải nơi có phong cảnh đẹp liền dừng lại, đưa người nhà đi thưởng thức phong cảnh.
Đói bụng liền ở ngay phòng bếp trong chiếc xe tự mang nấu mấy món ăn ngon.
Ban đêm, liền nghỉ ngơi trên chiếc giường lớn thoải mái dễ chịu trong xe nghỉ ngơi.
Nằm bên trái Diệp Niệm Quân là Diệp Huyền Tần, nằm bên phải là mẹ Từ Khiết Lam, khiến cô bé vui vẻ chết đi được.
Cô bé một tay nắm tay mẹ, một tay nắm tay bố, hạnh phúc dạt dào. “BỐ”
“Oi.”
“Mẹ”
“Oi.”
“Về sau bố mẹ lúc nào cũng ở bên Tiểu Quân Quân, ba người chúng ta ai cũng không được tách rời,có được không ạ?”
“Được.”
“Được.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Bóng đêm hơi lạnh lẽo, thanh phong mang đi một tia ấm áp.
Có điều sự ấm cúng bên trong gia đình nhỏ này lại mười phần ấm áp.
Hừng đồng, một nhà ba người tiếp tục xuất phát. Thưởng thức cảnh đẹp, nấu cơm dã ngoại, buông cần câu cá…
Thấm thoắt, một ngày vui sướng lại trôi qua, mà bọn họ cũng sắp đến Đông Sa.
Lúc bọn họ đến nơi, mặt trời đã lặn, có điều Đông Sa lại mới lên đèn, sáng như ban ngày, vô cùng náo nhiệt.
Theo phong tục dân gian, ngày mai hai tháng hai là ngày rồng ngẩng đầu, đêm nay, người dân muốn đi miếu Long Vương, hướng rồng thần cầu phúc, khẩn cầu năm sau mưa thuận gió hòa, tài vận suôn sẻ.
Miếu Long Vương ở Đông Sa ở ngay chỗ ven hồ Long Vương.
Tục truyền rằng ngày mai rồng ngẩng đầu, sẽ dùng phương thức ảo ảnh hiện ra tại ven hồ Long Vương. Đêm nay, mọi người đều hướng về miếu Long Vương ven hồ Long Vương mà hội tụ.
Diệp Huyền Tần mang theo Từ Khiết Lam và Diệp Niệm Quân cùng đến gần hồ Long Vương.Nơi đây người đồng nghìn nghịt, chen chúc lẫn nhau.
Các quầy hàng phong vị quà vặt, đồ cổ đồ chơi, mũ áo trang sức rực rỡ muôn màu, nối đuôi nhau không nhìn thấy cuối, độ phồn hoa có thể sánh với hội chùa ở kinh đô.
Nơi này quả thực chính là thiên đường của Diệp Niệm Quân, cô bé chơi vui đến mệt.
Một tay cầm mứt hoa quả, tay kia ôm lấy mấy món đồ chơi, hai con mắt sáng rực rỡ như tỏa ra hào quang, nhìn chằm chằm đồ chơi hai bên đường, sẵn sàng thu hoạch chiến lợi phẩm bất cứ lúc nào.
Diệp Huyền Tần cùng Từ Khiết Lam theo sát sau Diệp Niệm Quân, khuôn mặt dạt dào hạnh phúc, chỉ cần Diệp Niệm Quân chơi vui vẻ, hai người bọn họ cũng đều vui vẻ.
Đinh!
Bất giác, tiếng chuông điểm mười hai giờ đã gõ vang.
Thời gian chính thức bước sang ngày hai tháng hai.
Diệp Huyền Tần bất ngờ phát hiện, Diệp Niệm Quân vẫn luôn hoạt bát thân thể bất ngờ có chút ngơ ngác.
Sau đó, đồ chơi và đồ ăn vặt trong ngực tất cả đều rơi xuống đất.
Cô bé vô thức đi về phía miếu Long Vương. Điều kì lạ chính là, Diệp Niệm Quân đang nhắm chặt hai mắt.
Chết tiệt!
Có vấn đề.
Trong lòng Diệp Huyền Tân đột nhiên run rẩy, một tay ôm lấy Diệp Niệm Quân.
“Tiểu Quân Quân, mau tỉnh lại” Diệp Huyền Tân kêu lên.
Cũng may Diệp Niệm Quân rất nhanh đã mở mắt ra, khuôn mặt mê man nhìn Diệp Huyền Tần: “Bố ơi, vừa rồi là cái gì thế?”
Hả?
Là cái gì?
Diệp Huyền Tân thận trọng nói: “Tiểu Quân Quân, nói cho bố nghe một chút, vừa nãy con đã trải qua những gì?”