Sau đó, Diệp Huyền Tần nói vào tai Trữ Tài Thần kế hoạch của mình.
Trữ Tài Thần nghe vậy cười to: “Đúng là vô độc bất trượng phu, tôi được mở rộng tầm mắt rồi.”
“Quá khen, quá khen.”
Lúc này, Nhậm Tiền đã pha trà hảo hạng, bưng lên rót cho Vương Minh cùng Tử Hàm.
“Hai người cứ từ từ uống trà đi, tôi và anh Thần có chuyện phải giải quyết, e rằng sẽ không tiếp chuyện được.” – Diệp Huyền Tần nói.
Tử Ham cười gật đầu: “Anh cứ đi đi.”
“Nhậm Tiền đi theo tôi.”
Sau khi họ rời đi, Vương Minh và Tử Hàm mỗi người uống một ngụm trà.
Vương Minh không khỏi dở khóc dở cười:
“Hơn 700 tỷ chỉ đổi được mình bình Thiết Quan Âm, đúng là lổ lớn.”
Tử Hàm lắc đầu: “Tôi không nghĩ vậy. Diệp Huyền Tần bây giờ đã nợ chúng ta một ân huệ. Cái ân huệ này không so được với 700 tỷ sao?”
“Phải, phải, đúng là đáng.”
Diệp Huyền Tần và Nhậm Tiền lái xe còn Trữ Tài Thần một mình lái xe, hướng về phía công ty dược phẩm Lỗ Khang.
Nhậm Tiền lo lắng hỏi: “Anh Tần chúng ta đi đâu vậy?”
“Tới Lỗ Khang.”
“Nhưng trong công ty cũng đâu có tiền để chúng ta trả nợ?”
“Hồ Nghiễm Thắng luôn muốn làm ông chủ lớn của công ty và gánh lấy phần nợ này. Vậy thì chúng ta hãy chuyển cổ phần cho anh ta, để anh ta làm cổ đông.”
Nhậm Tiền lại thở dài một hơi, cảm thấy mất mát. Cuối cùng Diệp Huyền Tần lại phải thua Hồ Nghiễm Thắng, buông bỏ 50% cổ phần.
Vào lúc này, Hồ Nghiễm Thắng đang tổ chức “Tiệc ăn mừng” tại một khách sạn hạng sao gần Lỗ Khang.
Ý nghĩ Hồ Nghiễm Thắng sắp chuyển vốn cổ phần cho mình khiến Hồ Nghiễm Thắng kích động không thôi.
Anh ta cầm ly rượu lên, đứng dậy và nói:
“Hỡi các anh em, chúc mừng cho sự thịnh vượng của chúng ta trong tương lai”.
Các cổ đông công ty hiện tại, các nhà phân phối và đại diện nhà cung cấp đã đứng lên nâng ly chúc mừng. Sau ly rượu, mọi người đều rạng rỡ, ai cũng tấm tắc khen ngợi Hồ Nghiễm Thắng.
“Ông chủ Thắng, thủ đoạn của ông thật tuyệt vời, tôi nghĩ Diệp Huyền Tần sắp bị Trữ Tài Thần ép chết rồi.”
“Bây giờ Diệp Huyền Tần chắc phải đến đây cầu xin rồi nhỉ?”
“Nhìn ra ngoài cửa sổ kìa, đó có phải là chiếc xe rách của Diệp Huyền Tần không?”
Hồ Nghiễm Thắng bóp tàn thuốc trong tay vẻ mặt lạnh lùng: “Hừ, đấu với tôi, anh còn non lắm.”
Ngay sau đó, Diệp Huyền Tần, Nhậm Tiền và Trữ Tài Thần đã đến.
Hồ Nghiễm Thắng cười nhìn Diệp Huyền Tần không chút khách khí: “Hình như tôi không mời anh trong bữa tiệc mừng này đúng không? Anh làm gì ở đây?”
Diệp Huyền Tần không có nói chuyện với hắn, thẳng vào vấn đề: “Trước anh nói tôi chuyển nhượng cổ phần cho anh thì anh sẽ gánh nợ của ngân hàng Đại Thông, còn hiệu lực không?”
Hồ Nghiễm Thắng chế nhạo: “Anh không có thần thông hai tay che trời mà. Đừng nói mấy lời xấu hổ này chứ.”
Tiếng cười nhạo phát ra xung quanh.
Diệp Huyền Trần trực tiếp lấy ra hợp đồng, vỗ trên bàn: “Đừng nói nhảm. Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, muốn ký thì ký, không muốn ký cũng không sao.”
Hồ Nghiễm Thắng cầm bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần lên và xem lại vài lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh ta ký tên.
Nhậm Tố Tố thở dài, trong lòng không có cảm xúc. Cổ phấn cứ như vậy bị mất đi, chỉ có thể trách Diệp Huyền Tần quá cuồng vọng.”