Nghe thấy tiếng của Phương Tuấn Bình, Quyền Vương lập tức cáu đến mức không biết trút đi đâu.
Nếu không phải là vì Phương Tuấn Bình thì bây giờ anh ta vẫn là quyền vương có địa vị cao quý, cần gì phải làm trò hề trước mặt mọi người như thế này, thậm chí cả danh hiệu quyền vương cũng bị người ta cướp mất.
Anh ta xông lên đạp cho Phương Tuấn Bình một cước bay ra ngoài: “Câm miệng!”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Mày hại chết ông đây rồi.”
“Anh Diệp là người mà mày có thể làm nhục hả? Nếu mày còn dám không tôn trọng anh Diệp thì tao sẽ làm thịt mày trước đấy”
A!
Phương Tuấn Bình đau muốn điên lên luôn, nhưng nỗi đau thân thể sao sánh bằng nỗi đau trong lòng được.
Quyền Vương lại có thể vì Diệp Huyền Tần mà dạy dỗ mình, xem ra Diệp Huyền Tần thật sự đã đánh thắng Quyền Vương!
Diệp Huyền Tần giao việc cho Quyền Vương: “Trước đây thằng nhóc này từng vô lễ với tôi, chắc anh biết phải làm như thế nào rồi chứ.”
Quyền Vương lập tức gật đầu: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”
“Cứ giao nó cho tôi xử lí là được.”
Diệp Huyền Tần: “Ừ, nhớ kỹ, giữ lại mạng của nó, vẫn còn chỗ dùng đến.”
Diệp Huyền Tần còn muốn điều tra rõ quan hệ giữa Phương Tuấn Bình và Âm Tư nữa, tất nhiên là không thể để cho anh ta chết được.
Quyền Vương: “Đã rõ.”
Diệp Huyền Tần vỗ vai Tổng Thanh Nhàn: “Thanh Nhàn, chúng ta đi thôi.”
Hả? À được, được!
Bây giờ Tống Thanh Nhàn mới hoàn hồn sau cú sốc tinh thần vừa rồi, theo Diệp Huyền Tần rời đi.
Thỉnh thoảng tiếng kêu thảm thiết của Phương Tuấn Bình lại truyền đến: “Tống Thanh Nhàn, cứu tôi với, cứu tôi một lần đi.”
“Bây giờ chỉ có tôi mới giúp em liên hệ được với thần y của tập đoàn Đạo Vương, tôi có thể cứu con gái em.”
“Tuy Diệp Huyền Tần rất mạnh, nhưng hắn ta không có quan hệ, không giúp con gái em được…”
Tống Thanh Nhàn dừng bước theo bản năng, hơi do dự.
Quả thật lời của Phương Tuấn Bình rất có lý.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Diệp Huyền Tần lại vỗ vai Tổng Thanh Nhàn, nói: “Thanh Nhàn, đừng nghe thằng đó nói lung tung. Nếu nó thật sự muốn cứu Phương Như thì đã cứu từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến lúc này mới nói.”
“Nói đi thì phải nói lại, bệnh của Phương Như đã được tôi trị khỏi rồi, cô không cần phải lo lắng nữa.”
Tống Thanh Nhàn cười khổ, câu trước của Diệp Huyền Tần nói rất đúng, Phương Tuấn Bình vốn không hề muốn cứu con gái cô ta, anh ta chỉ muốn cứu chính mình mà thôi.
Mình đã bị anh ta lừa không chỉ một hai lần, không thể tiếp tục tin tưởng anh ta nữa.
Còn câu sau của Diệp Huyền Tần… Đến một cái dấu chấm Tổng Thanh Nhàn cũng không thèm tin.
Ngay cả bác sĩ giỏi trên thế giới cũng chẳng có cách nào chữa được bệnh của Phương Như, một tên tứ chi phát triển như Diệp Huyền Tần làm sao mà chữa khỏi được.
Anh ấy chỉ đang an ủi mình mà thôi.
Tống Thanh Nhàn cẩn thận hỏi: “Anh Diệp, anh nói thật cho tôi biết, tại sao Quyền Vương lại cung kính với anh như vậy?”
Diệp Huyền Tần cạn lời luôn rồi: “Thế nào, đến bây giờ cô vẫn không tin là tôi đánh thắng Quyền Vương à?”
Tống Thanh Nhàn thở dài: “Ầy, mọi người đều biết, Quyền Vương đánh khắp thế giới cũng không gặp được đối thủ, anh nói là anh đánh thắng anh ta, tôi nào dám tin dễ dàng thế.”
“Có phải anh có thân phận đặc biệt gì đó khiến cho Quyền Vương e ngại hay không?”
Diệp Huyền Tần cũng không biết giải thích với Tống Thanh Nhàn như thế nào nữa.
Quyên Vương, so với người bình thường thì thật sự là một kẻ mạnh.
Kể cả trong giới võ học cũng là người đứng đầu một phương.
Thế nhưng, nếu so với cường giả Phong Vương hay Tuyệt Điện, thậm chí là cảnh giới Tiên Ma, anh ta chỉ như một con kiến nhỏ bé yếu ớt mà thôi.
Bất kì một đàn em nào dưới tay mình đều có thể ngược Quyên Vương tơi tả.
Diệp Huyền Tân không có ý định tiếp tục giải thích với Tống Thanh Nhàn nữa, cả đời này e là cô ta cũng không với được đến tầng lớp của anh.
Sau khi lên xe, Tống Thanh Nhàn nhìn thấy Phương Như hoàn hảo không thiếu một sợi tóc nào thì mới buông được nỗi lo trong lòng xuống.
Cô ta ôm trọn Phương Như vào trong ngực: “Phương Như, con không có chuyện gì thì tốt quá, mẹ lo cho con chết đi được.”
Phương Như lau đi nước mắt trên mặt Tống Thanh Nhàn: “Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc mà.”
“Đúng rôi mẹ ơi, hôm nay Phương Như được đi xem đấu quyền nè.”
Tống Thanh Nhàn vội vàng hỏi: “Phương Như, con nói cho mẹ nghe, chú Diệp của con đánh với Quyên Vương thì người nào thắng.”
Phương Như hưng phấn đến mức khoa chân múa tay: “Mẹ ơi, con kể cho mẹ nghe, chú Diệp rất là lợi hại nha.”
“Bọn họ có biết bao nhiêu người mà không một ai thắng được chú Diệp.”
“Nhất là Quyên Vương ra sân sau cùng, chú Diệp còn chưa chạm vào ông ta mà ông ta đã bị đánh bay ra ngoài rồi.”