Diệp Hiến Tần nói: “Cha nuôi, không nên để quá muộn, chúng ta phải hành động sớm thôi, kẻo người của dương gian lại lấy đi Quốc Vận thứ hai.”
Đi!
Thiên Ma Vương lập tức ra lệnh: “Thông báo cho toàn bộ Âm Tị, tất cả tập hợp tại khu vực Đông Sa. “Quốc Vận thứ hai, chúng ta nhất định phải có được nó.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tốt!
Diệp Hiến Tần cùng với Thiên Ma Vương, và 17 hỗn thế ma vương, tất cả hỏa tốc hướng về phía Đông Sa.
Vì quá sốt ruột, nên họ đều quên mất sự tồn tại của Từ Lam Khiết.
Điều này khiến cho Từ Lam Khiết thở phào nhẹ nhõm, sẵn sàng thoát ra khỏi cửa sổ và tìm kiếm sự giúp đỡ từ chiến thần Côn Luân.
Diệp Hiến Tần và Thiên Ma Vương vừa bước ra khỏi phòng tiếp tân, liền gặp đám người Lý Lặng. Lý Lặng không rõ đang xảy ra chuyện gì liền dòhỏi: “Anh Diệp, anh đi đâu vậy?”
Diệp Hiến Tần nói: “Chúng tôi đang đi đến khu vực Đông Sa.”
“Mọi người mang theo càng nhiều linh được càng tốt, cùng nhau tiến về khu vực Đông Sa, chúng ta cùng hẹn gặp nhau ở đó.”
“Đừng lo lắng, khi hoàn thành nhiệm vụ này, anh sẽ là anh hùng của Âm Ti chúng tôi, và Âm Ti chúng tôi sẽ không bao giờ đối xử tệ với anh.”
Lý Lặng vui sướng: “Cảm ơn anh Diệp, tôi sẽ dốc hết sức mình. “Đúng rồi, cô Từ Lam Khiết kia xử lý như thế nào?” Diệp Hiến Tần nói: “Mang cô ta theo.”
Được.
Đám người Diệp Hiến Tần cùng Thiên Ma Vương. Thắng một đường phía Nam với tốc độ vũ bão.
Lý Lặng đi vào sảnh lễ tân.
Lúc này, Từ Lam Khiết đang chuẩn bị thoát ra ngoài từ phía cửa sổ.
Lý Lặng nhìn thấy, lập tức cho đàn em kéo ngược Từ Lam Khiết trở xuống.
Từ Lam Khiết quát lớn: “Buông tôi ra!”
“Tôi là Thần Soái phu nhân, mấy người có tư cách gì mà chạm vào tôi!”
Thần Soái phu nhân?
Lý Lặng cười giễu cợt:”bây giờ Thần Soái sốngchết còn chưa rõ, Thần Soái phu nhân như cô chỉ còn trên danh nghĩa thôi.”
“Bây giờ cô chỉ là áp trại phu nhân của Diệp Hiên Tần thôi.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Cái gì?
Từ Lam Khiết đầy vẻ sợ hãi nói: “Anh… anh sớm đã biết Diệp Huyền Tần kia là giả mạo sao?”
Lý Lặng: “Liên quan gì đến cô chứ!”
Từ Lam Khiết giận run cả người, lớn tiếng quát: “Anh, anh chính là kẻ phản bội của Đại Hạ!”
“Tất cả những gì anh có bây giờ là do Đại Hạ đã cho anh. Nhưng anh không chỉ thiếu lòng biết ơn, thậm chí còn bán nước cầu vinh, và phục vụ cho kẻ thù lớn của Đại Hạ.”
“Anh còn không bằng loài cầm thú Câm miệng!
Lý Lặng cũng không khỏi kích động: “Mọi thứ tôi có được bây giờ đều là nhờ sự đấu tranh của chính bản thân tôi “Đại Hạ cho tôi cái gì? Cái gì cũng chưa cho tôi, thậm chí còn cướp đi của tôi một bàn tay và một bàn chân kia kìa!”
“Nếu tôi về phe của Diệp Hiến Tần, những gì anh ấy cho tôi sẽ gấp trăm gấp ngàn lần những gì tôi có hiện tại, và quan trọng hơn, họ còn hứa sẽ nổi lại tay chân cho tôi!” 11 “Có điên mới tiếp tục cống hiến cho Đại Hạ.”
Từ Lam Khiết: “Tay chân anh bị chặt đứt là do tôicủa anh, ai cho anh cấu kết với Âm Ti chứ …..
Lý Lặng hết đường chối cãi, á khẩu không trả lời được, cuối cùng thẹn quá thành giận: “Tụi bây, đem Từ Lam Khiết xuống, canh phòng nghiêm ngặt cho tao!”
“Rạng sáng hôm nay, cùng tiến về Đông Sa!”
Vâng!
Hai người thân tín của Lý Lặng đã nhanh chóng đưa Từ Lam Khiết xuống và dẫn vào ngục tối.
Từ Lam Khiết ra sức giãy dụa, nhưng cơ bản không làm nên chuyện gì.
Lý Lặng từ Linh Quản Tỉ lấy đi rất nhiều Linh Vật nếu như anh ta hành đồng vào ban ngày thì dễ gây sự chú ý của người khác.
Cho nên anh ta quyết định hành động vào buổi tối.
Sau khi xử lý Từ Lam Khiết, Lý Lặng liền đi qua nhà kho, tự tay gói linh dược trong Linh Quản Ti lại. Lần này, anh ta quyết định mang đi ít nhất một phần ba linh dược trong Linh Quản Ti.
Bắt tay vào làm, liền làm đến trời gần sáng mới xong.
Nhân viên trong Linh Quản Ti đã đến giờ tan ca, Chỉ còn lại hai nhân viên đều là người của Lý Lặng.
Bây giờ trong Linh Quản Ti rộng lớn, nhưng chỉ còn Lý Lặng và hai người đàn em.
Lý Lặng dò hỏi:”Xe đã chuẩn bị xong chưa?”
Người của anh ta gật đầu: “Đã sắp xếp cong cả tồi, có thể đi bất cứ lúc nào!”
Tốt.
Lý Lăng gật đầu” Mày phụ trách đem linh dược lên xe, còn mày theo tao.”