“Tỏ tình cầu hôn đó. Huyền Tần vẫn chưa chính thức cầu hôn Lam Khiết mà, sao con bé có thể đồng ý gả cho nó được.”
“Tiện miệng nói một câu “Gả cho anh nhé” trên xe như vậy mà Lam Khiết còn đồng ý ngay, nghe có xấu hổ không.”
Từ Huy Hoàng á khẩu: “Chỉ thế thôi?”
“Hai đứa đã ở chung với nhau như vợ chồng, đã quyết định sẽ ở bên nhau cả đời rồi, tỏ tình cầu hôn có còn ý nghĩa gì không? Đàn bà con gái mấy người đề cao chuyện này lắm hả?”
Lý Khả Diệu: “Ông thì biết cái gì.”
“Ông với Huyền Tần giống hệt nhau, là kiểu đàn ông ngốc nghếch thẳng tính như trên mạng nói, xứng đáng độc thân cả đời.”
“Ngày xưa đúng là tôi bị mù nên mới gả cho ông.”
“Tôi nói cho ông biết này, có hai chuyện mà phụ nữ để ý nhất trước khi kết hôn, một là tỏ tình cầu hôn, hai chính là hôn lễ, ông nói xem có quan trọng hay không.”
Từ Huy Hoàng cười cay đắng: “Lòng dạ phụ nữ sâu như bể quả không sai. Nếu không nói thì nào có người đàn ông nào để ý đến chuyện này chứ.”
“Nhưng tôi nhớ năm đó khi theo đuổi bà tôi có thổ lộ rồi mà.”
Lý Khả Diệu nghe đến đây, lập tức nổi giận đùng đùng: “Thổ lộ cái con khỉ, ông đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa.”
“Ngày đó ông cứ xông thẳng vào trong nhà tôi, không đi gánh nước thì là chẻ củi, cứ thế lầm lũi làm việc, mẹ tôi giữ ông lại ăn cơm ông cũng không ăn.”
“Lúc ấy nhà ông còn đang nợ tiền nhà tôi còn gì, bố mẹ tôi vẫn tưởng ông đang muốn ở đợ để gán nợ đấy.”
“Mãi sau tôi xem trộm nhật ký của ông mới biết thì ra là ông thích tôi… Thế mà cũng tính là thổ lộ à?”
Từ Huy Hoàng cuống lên: “Bà… Bà xem trộm nhật ký của tôi à? Lúc nào thế?”
Lý Khả Diệu: “Biến ngay, đừng có mà không biết điều nhé, tôi mà không xem trộm thì ông có thể cưới được tôi sao?”
“Tuy ông chẳng thú vị gì, tính tình lại thật thà ngốc nghếch, nhưng cũng may là rất biết nghĩ cho gia đình, chịu thương chịu khó.”
“Bản tính của Huyền Tần cũng không khác ông là bao, có thể dựa vào được, giao Lam Khiết cho nó tôi cũng yên tâm.”
Từ Huy Hoàng ngồi cười ngốc nghếch.
Đây là lần đầu tiên Lý Khả Diệu khen ông.
Lý Khả Diệu nói: “Này Từ Huy Hoàng tôi cảnh cáo ông nhé, không được mách cho Huyền Tần biết chuyện này.”
“Nếu ông nhắc nó rồi thì chuyện tỏ tình sẽ không còn ý nghĩa gì nữa hết, thà rằng không nói còn hơn.”
Từ Huy Hoàng gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Nhưng trong lòng ông lại không cho là đúng, ông quyết định sẽ nhân cơ hội nào đó để ám chỉ cho Diệp Huyền Tần.
Năm đó cũng bởi ông không thổ lộ mà khiến cho Lý Khả Diệu phải ấm ức đến tận giờ, con gái không thể biến thành một người lòng đầy oán thán giống vợ mình được.
Trên ghế sô pha nơi phòng khách, Diệp Huyền Tần lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Anh thực sự không nghĩ ra, đến tột cùng là mình còn thiếu bước nào mới có thể làm Từ Lam Khiết đồng ý.
Anh đã rầu đến xanh ruột rồi.
Ôi đàn bà, đúng là một giống loài biết cách giày vò người khác, em nói thẳng cho anh biết là được rồi mà, sao cứ phải lấp lửng như thế.
Anh bèn dứt khoát bỏ qua chuyện này, lấy điện thoại ra gọi cho Sói Hoang ở khu quân sự tỉnh.
Diệp Huyền Tần: “Sói Hoang, trong khoảng thời gian vừa rồi Hồ Thanh Sơn có hành động gì không?”
Anh đã lệnh cho Sói Hoang giám sát nhất cử nhất động của Hồ Thanh Sơn.
Sói Hoang đáp: “Chưa phát hiện ra Hồ Thanh Sơn có dấu hiệu gì bất thường, thậm chí ông ta còn không vận dụng mối quan hệ để cứu học trò Trần Tiến Hà của mình.”
Diệp Huyền Tần đáp “Ừ” một tiếng.
Lão già Hồ Thanh Sơn này, thực sự quá cẩn thận.
Ban đầu Diệp Huyền Tần định chuẩn bị đào sâu tìm hiểu, muốn bắt được kẻ đứng sau lưng thông qua Hồ Thanh Sơn.
Nhưng Hồ Thanh Sơn không vận dụng quan hệ để cứu người, vậy đương nhiên Diệp Huyền Tần không tra ra được.
Sói Hoang nói tiếp: “Nhưng cước phí điện thoại của Hồ Thanh Sơn lại tăng trưởng đột biến, hẳn là ông ta đã liên lạc với không ít người thông qua điện thoại.”