Mục lục
Thần soái hộ quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 781: Cú đá


Sau khi Diệp Huyền Tân nghe những lời đó xong, anh lại càng thêm cảm thấy không hiểu.


Đậu móa nhà nó chứ, ông đây phái người bảo vệ các cô, sao cô lại nói chuyện với ông đây như vậy chứ, lấy oán báo ân hải Anh lười giải thích, chỉ hỏi đúng một câu: “Ông cô đâu? Ông ấy có sao không?”


Hàn Thúy Lan: “Kẻ địch vốn không xông vào phòng khách, ông tôi vẫn an toàn”


“Cảm ơn anh đã quan tâm!”



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Diệp Huyền Tân: “Vẫn thì chưa chắc.


Giết người bằng cổ độc, không nhất thiết phải đến gần!”


Ong!


Trong đầu Hàn Thúy Lan ong ong.


Cô ta đột nhiên nhớ tới, vừa rồi kẻ địch có hành động thổi sáo rất khó hiểu.


Chẳng lẽ đây chính là cách mà kẻ địch dùng để khống chế cổ trùng ư?


Cô ta giống như phát điên lao vào bên trong nhà, đi xem tình hình của ông nội Hàn Minh Quân.


Trong phòng, Hàn Minh Quân vẫn nằm yên trên giường, nhìn không có gì thay đổi.


Lúc này Hàn Thúy Lan mới có thể thở phào nhẹ nhõm.


Chẳng qua một giây sau, cô ta đột nhiên chú ý đến, mạch máu trên cánh tay của ông nội nhô lên rất nhiều, vốn dĩ hai mắt nhằm chặt, lúc này cũng hơi mở.


Cô ta nhanh chóng chạy đến, banh mí mắt của Hàn Minh Quân ra kiểm tra tình hình.


Chỉ nhìn thoáng qua, toàn thân Hàn Thúy Lan không ngừng run rẩy: “Trong nhãn cầu của ông nội có vô số con côn trùng đang nhúc nhích”


Hàn Thúy Lan vội vã hét vào điện thoại: “Mạch máu của ông tôi lồi lên, trong mắt thì có côn trùng đang ngọ nguậy… Tôi cần phải làm gì? Tôi cần phải làm gì đây?”


Nói thật, bây giờ chính bản thân Diệp Huyền Tần cũng có chút luống cuống.


Đủ loại dấu hiệu cho thấy cổ độc trong người Hàn Minh Quân đã phát tác…


Ít nhất cũng đã phát tác một phần rồi.


Cho dù chữa trị thì cũng sẽ hơi phiên phức… Thậm chí tỷ lệ thất bại sẽ rất cao!


Chẳng qua để Hàn Thúy Lan không lo lắng, anh vẫn phải giả vờ bình tĩnh, nói: “Trước tiên hãy bôi lưu huỳnh cho ông ấy, đợi tôi đến quan sát tình hình rồi nói tiếp”


“Được” Nghe giọng nói trâm ổn của Diệp Huyền Tân, Hàn Thúy Lan cũng không còn lo lắng như trước, cẩn thận bôi lưu huynh cho Hàn Minh Quân.


Chuột Con tò mò hỏi: “Vừa nấy cô gọi điện cho ai thế?”


Hàn Thúy Lan nói: “Một kẻ đáng đâm ngàn dao gọi đến”


“Đúng rồi, đã thương thì thương cho.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


trót, đã giúp thì giúp đến cùng, anh lại giúp tôi một chuyện nhé”


Chuột Con gật đầu: “Không thành vấn đề, nói đi, cô muốn tôi giúp gì thế”


Hàn Thúy Lan: “Chốc nữa kẻ đáng đâm ngàn dao đó sẽ đến, anh hãy dùng cú đá sấm sét công nghệ cao gì đấy của anh đá cho anh ta một trận”


“Rõ ràng thăng cha này biết rõ có người sẽ đánh lén chúng ta, nhưng lại không nói gì cho chúng ta biết, suýt chút nữa là hại gia đình tôi nhà tan cửa nát, phải nghiêm trị không tha”


Chuột Con cũng có chút tức giận: “Sao người này có thể thấy chết không cứu như vậy nhỉ, mấy mạng người đấy!”


“Được, lát nữa tôi sẽ giúp cô đá anh ta Vừa khéo mới đá Dã Lang xong, anh ta vẫn thấy chưa đã.


Chuột Con đâu biết răng, người mà Hàn Thúy Lan muốn anh ta đá lại chính là anh của anh ta – Diệp Huyền Tân.


Không lâu sau, Diệp Huyền Tần vội vàng đi tới.


Ngay khi anh bước chân qua ngưỡng cửa thì Chuột Con đã đá chân lên.


Hả?


Nhờ năng lực quan sát nhạy bén của Diệp Huyền Tân, trong chốc lát anh nhận ra sự nguy hiểm.


Anh cũng ngay lập tức giơ chân lên.


Hai chân đá vào nhau, vang lên một âm thanh trầm đục, vô số tia lửa lóe lên.


Giây tiếp theo, cơ thể Chuột Con bay lên, đập vào bức tường đối diện rồi rơi xuống.


Đậu má.


Hàn Thúy Lan kinh ngạc che miệng, không tin vào mắt mình.


Vốn dĩ cô ta nghĩ rằng đôi chân của Chuột Con là bất khả chiến bại.


Nhưng tên họ Diệp kia lại có thể dùng một nhát đạp đá bay Chuột Con.


Nếu như ví chân của Chuột Con đeo vài cái động cơ thì chân của Diệp Huyền Tân phải đeo mười mấy cái.


Trước đây cô ta chỉ biết anh nổi tiếng với y thuật cao siêu, nhưng không ngờ anh đánh nhau cũng rất đỉnh!


Chuột Con nằm trên đất, rên rỉ trong đau đớn: “Đau chết tôi rồi, anh, sao anh lại đến đây”


Diệp Huyền Tân: “Ranh con, đang yên đang lành đi đánh lén tôi làm gì”


“Nếu như không phải là tôi sớm phát hiện ra cậu, kịp thời thu chân về, lúc này chắc cậu đã gãy chân rồi đấy”


Chuột Con đau khổ nói: “Sớm biết là anh, dù có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám ra tay”


Cái gì?


Hàn Thúy Lan chỉ cảm thấy da đầu “Anh chính là người anh trai thuyết của Chuột Con sao?


Là anh phái tên ăn mày này đến bảo vệ chúng tôi?”


“Cú đá vừa rồi là anh đã thu lực về ư?


Nếu như không thu lực về, chẳng phải sẽ đá chết tên ăn mày này à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK