Rắn Hổ Mang đau đến thấu trời, đổ mồ hồi hột đầy đầu, toàn thân run rẩy.
Nhưng anh ta vẫn cắn chặt răng và không phát ra tiếng động.
Khuôn mặt anh ta nhăn nhó nhìn Diệp Huyền Tân: “Mày chết chắc rồi, mày chết chắc rồi.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Tao đã đưa một đội rắn độc đến, anh em của tao sẽ trả thù cho tao!”
Diệp Huyền Tần nói: “Đội rắn độc ư? Đó là thứ gì vậy.”
“Tay sai của mày chắc đang ở nơi xa lắm nhỉ, tục ngữ nói “nước xa không thể cứu lửa gần”.
Rắn Hổ Mang không ngừng mắng chửi: “Đội của tao đang ở hộp đêm Đông Phương
Tinh, mười phút nữa sẽ đến đây.”
“Vì vậy mày bây giờ chỉ còn mười phút để xin lỗi thôi đấy, nếu không thì chờ chết đi.”
Đông Phương Tinh sao?
Diệp Huyền Tần cười nham hiểm một cái và lấy điện thoại ra gọi cho thủ lĩnh của tập đoàn sát thủ Tử Dạ, Bạch Phụ Lưỡng. “Phụ Lương, giúp tôi cái này, hãy đến Đông Phương Tinh giết một đám người.” Bạch Phụ Lưỡng: “Lấy đồng hồ ra
Diệp Huyền Tần chau mày: “Lấy đồng hồ ra làm gì?”
Bạch Phụ Lưỡng nói: “Năm phút là đủ rồi, bây giờ em đang ở gần Đông Phương Tinh.
Tốt lắm!
Sắc mặt Rắn Hổ Mang lập tức thay đổi trở nên trắng bệch.
Mẹ kiếp, sao anh ta ta lại để lộ tung tích của anh em mình chứ, bị đưa vào tròng rồi.
Anh em của anh ta đã kiệt sức sau một đêm thác loạn vào tối hôm qua, có lẽ lúc này vẫn còn đang ngủ say, lỡ như bị tập kích thì…
Anh ta lấy điện thoại ra, muốn gọi cho đội rần độc.
Diệp Huyền Tần một chân đá cái điện thoại vỡ tan.
Rắn Hổ Mang khóc không ra nước mắt. Chết tiệt, tiêu rồi.
Đợi đã, chắc là không sao đâu.
Tên họ Diệp này vừa mới đến nơi, ở thủ Độ vẫn chưa có sức mạnh gì.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Lá bài mạnh nhất của anh chính là Lý Nguyên Đạo.
Những loại choai choai như Lý Nguyên Đạo đối với đội rắn độc mà nói chỉ là loại ruồi muỗi, hoàn toàn không có chút uy hiếp gì.
Anh ta lại khôi phục sự tự tin: “Hừ, mày cứ đợi người mà mày phải đi chết đi.”
Diệp Huyền Tần không quan tâm đến anh ta, chỉ nhìn về phía Trương Đại Thiên: “Xéo qua đây. Trương Đại Thiên biết mình trốn không thoát nên chỉ lầm lũi đi đến trước mặt Diệp
Huyền Tần. Diệp Huyền Tần nói: “Ông phá hoại công ty của tôi, đền cho tôi mười bảy nghìn năm trăm tỷ. “Nhanh chóng đi gom tiền đi, trong vòng một ngày mà không có thì ông đây sẽ thiếu rụi cả nhà họ Trương của ông.
Trương Đại Thiên giảo biện nói: “Công ty truyền thông Huỳnh Thư giá thị trường chỉ có hơn mười nghìn tỷ năm trăm triệu mà cậu bảo tôi đền mười bảy nghìn năm trăm tỷ…
Diệp Huyền Tần: “Cút, còn nói thêm một câu thì đánh gãy chân ông.
Toàn thân Trương Đại Thiên run rẩy và nhanh chóng đứng dậy bỏ trốn.
Tên khốn này sẽ đánh gãy chân thật đó. Việc gấp bây giờ tất nhiên không phải đi gom tiền mà chính là đi thông báo cho đội rắn độc biết.
Ông ta không có cách thức liên lạc với đội rắn độc nên chỉ có thể đích thân đi tìm họ thôi.
Hy vọng vẫn còn kịp.
Chết tiệt, tên Rắn Hổ Mang này cũng hại ông ta thê thảm quá rồi.
Hộp đêm Đông Phương Tinh chỉ kinh doanh vào buổi tối thôi.
Lúc này cửa lớn của Đông Phương Tinh vẫn đang đóng kín và yên tĩnh một cách lạ thường.
Các thành viên của đội rắn độc vẫn đang ôm mấy người đẹp ngủ say giấc trên giường.
Thật ra những người đẹp ở đây rất lợi hại, tối hôm qua đã vắt kiệt sức bọn họ khiến cơ thể họ hoàn toàn rã rời.
Đối với việc Rắn Hổ Mang tìm Diệp Huyền Tần kiếm chuyện, bọn họ không hay biết gì cả.
Một đám người mặc áo đen âm thầm trèo vào thông qua đường ống thông gió, đó chính là nhóm người của tập đoàn sát thủ Tử Dạ do Bạch Phụ Lưỡng lãnh đạo.
Bạch Phụ Lưỡng sắp xếp vài người đến thăm dò tình hình của các thành viên đội rắn độc.
Trong vòng một phút, những căn phòng có các thành viên của đội rắn độc đều được bố trí từ một đến hai tên sát thủ.
Bạch Phụ Lưỡng ra hiệu cho hơn một trăm tên sát thủ ập cửa xông vào, tay cầm dao nhọn đâm liên tiếp vào người đàn ông đang nằm trên giường.
Đa số các thành viên của đội rắn độc đều ra đi trong giấc mơ.
Còn những người phụ nữ bên cạnh cũng nhanh chóng bị mấy tên sát thủ đánh ngất đi, còn không kịp phát ra tiếng kêu nữa.
Nhưng vẫn có sự cố ngoài ý muốn xảy ra.