Hồ Nghiễm Thắng vội vàng gật đầu: “Được. Tôi đang chờ tin vui từ anh họ.”
Trữ Tài Thần cũng rời đi.
Nhóm các nhà cung cấp và nhà phân phối đã khen ngợi Hồ Nghiễm Thắng.
“Anh đúng là tài giỏi, anh có họ hàng với cả người của ngân hàng Đại Thông.”
“Ngân hàng Đại Thông là một trong bốn thế lực lớn ở phía bắc. Vị vua ngầm của tỉnh Hà Sơn như Vương Minh còn phải cúi đầu, thế lực lớn như vậy đối phó với Diệp Huyền Tần, hắn chỉ có đường chết.”
“Ông chủ Thắng, đừng quên sự hợp tác của chúng ta hôm nay và sau này.”
Công ty dược Lỗ Khang chắc chắn là cây hái tiền của họ, họ kiếm được hàng mấy tỷ đồng lợi nhuận từ Công ty dược Lỗ Khang. Có thể nói, chính Công ty dược Lỗ Khang đã nuôi sống phần lớn bọn họ. Họ thực sự không thể mất sự hợp tác với Công ty dược Lỗ Khang, nếu không họ sẽ chết đói.
Hồ Nghiễm Thắng cười nói: “Đừng lo lắng, lần này tôi giải quyết được Diệp Huyền Tần, đều có mọi người cùng đóng góp.”
“Sự hợp tác của chúng ta sẽ tiếp tục trong tương lai và tôi không để mọi người thiệt thòi.”
Mọi người vui mừng khôn xiết và cảm ơn Hồ Nghiễm Thắng.
Chưa đầy một giờ đồng hồ, khoản vay 70 tỷ của Ngân hàng Đại Thông đã có mặt.
Hồ Nghiễm Thắng chia 70 tỷ đó ngay tại chỗ.
Tất nhiên, họ nợ các nhà cung cấp và nhà phân phối không quá nhiều tiền, số tiền lớn vẫn nằm trong tay của Hồ Nghiễm Thắng.
Bên này, Nhậm Tiền và Diệp Huyền Tần đang trên đường trở về tập đoàn Diệp Linh.
Nhậm Tiền nhìn ra ngoài cửa sổ xe mà không nói lời nào, như đang trầm tư.
Diệp Huyền Tần mở cửa kính xe, ném tàn thuốc ra ngoài, thản nhiên hỏi: “Đang suy nghĩ gì đó?”
Nhậm Tiền thì thào: “Anh Diệp, em luôn cảm thấy việc vay tiền từ ngân hàng Đại Thông là một âm mưu. Anh thực sự nên xem xét kỹ hợp đồng đó trước.”
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Tôi có thể đoán được nội dung hợp đồng, không cần đọc.”
Nói xong anh ném bản hợp đồng cho Nhậm Tiền: “Cô cũng xem qua đi.”
Nhậm Tiền nóng lòng mở hợp đồng ra và nghiên cứu kỹ lưỡng.
Một lúc sau, cô suy tư nói: “Lãi suất vay không cao, chỉ nhỉnh hơn ngân hàng thường một chút thôi.”
“Chờ đã, đây… đây là khoản vay gấp hạng S. Khoản vay tiền ở hạng này chỉ có thời hạn năm ngày thôi!”
“Hợp đồng này là lửa đảo!”
Diệp Huyền Tần cau mày: “Sao lâu như vậy?”
Đồng ý?
Hả?
“Anh có nghe nhầm không? Tôi nói thời gian cho vay là năm ngày, không phải năm năm.”
Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu: “Tôi biết mà, tôi còn tưởng chỉ có ba bốn ngày.”
Nhậm Tiền: “…”
Nhậm Tiền nói: “Anh Tần, anh có hiểu chuyện này nghĩa là gì không? Điều này có nghĩa là sau năm ngày, chúng ta phải trả ngân hàng hơn 85 tỷ.”
“Bây giờ ước tính Hồ Nghiễm Thắng gần như đã chia đều khoản vay. Chúng ta làm sao có 85 tỷ mà trả cho ngân hàng Đại Thông? Ngân hàng Đại Thông không giống như những đại lý nhà phân phối kia, chúng ta không thể trêu chọc bọn họ.”
Diệp Huyền Tần cười nhẹ: “Đừng lo lắng, cái này gọi là tương kế tựu kế.”
Nhậm Tiền càng nghe càng mơ hồ.
Diệp Huyền Tần lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số bí ẩn.
“Vương Minh, lần trước tôi nghe ông đến ngân hàng Đại Thông vay tiền?”
“Không, tôi không vay tiền… Chà, tôi chỉ muốn anh uống một tách trà.”
“Năm ngày sau, ở tập đoàn Diệp Linh, có trà ngon chờ ông.”