Diệp Huyền Tần đã rất ngạc nhiên khi biết cân trong thôn gia súc vẫn còn ở đây và không rời đi.
Diệp Huyền Tần cau mày nhìn Độc Lang nói: “Độc Lang, cậu không phá kết giới âm khí ở đây sao?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Độc Lang nói: “Em đã phá vỡ kết giới như lệnh của anh rồi mà.”
Diệp Huyền Tần: “Thật kỳ quái, tại sao bọn họ không rời đi?”
Độc Lang lắc đầu: “Vậy thì em cũng không biết.”
Diệp Huyền Tần tăng tốc và đến thôn gia súc.
Những người dân trong thôn gia súc nhìn thấy Diệp Huyền Tần thì vô thức chạy đến và bao quanh anh lại.
Diệp Huyền Tần là vị cứu tinh của họ nên khi nhìn thấy vị cứu tinh thì họ tự nhiên muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Tiết Mộng Huyền chủ động lên tiếng chào hỏi: “Anh Diệp, chào anh!” Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừ, tại sao các người vẫn ở đây chưa rời đi.”
Tiết Mộng Huyền thở dài: “Chúng tôi đều là tội phạm, cho dù rời khỏi đây thì chúng tôi cũng sẽ bị truy nã, khả năng bị bắt là cực kỳ cao nên tốt hơn hết là ở lại chỗ này. Tuy rằng chúng tôi nghèo hơn một chút nhưng ít nhất thì mỗi ngày đều không phải lo lắng”
Diệp Huyền Tần gật đầu.
Họ bị mắc kẹt trong thôn gia súc và chết một cách nhẹ nhàng, đó là một hình phạt đối với họ, đủ để trả giá cho tội lỗi của họ.
Chỉ là con của họ vô tội, sống ở đây có phải sẽ khổ sở như họ không?
Khi anh đang suy nghĩ thì Tiết Mộng Huyền đột nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần cau mày: “Tiết Mộng Huyền, cô…”
Tiết Mộng Huyền chua xót van xin: “Anh Diệp, dù tôi sống cô độc ở đây thì vĩnh viễn cũng sẽ không hối tiếc, nhưng mà các con của tôi đều vô tội. Tôi không muốn chúng sống cuộc sống tăm tối ở đây, chúng nên được đi học và trải nghiệm thế giới bên ngoài, đi cưới vợ, sinh con…”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Làm ơn, giúp tôi đi, hãy đưa con tôi ra ngoài.”
“Anh có thể để bọn trẻ tự làm việc và kiếm tiền, tất cả số tiền chúng kiểm được đều thuộc về anh. Nhưng mà tôi chỉ cầu xin anh hãy đưa chúng ra khỏi nơi kinh khủng này đi.”
Những người khác cũng lần lượt quỳ xuống trước Diệp Huyền Tần, chua xót cầu xin.
“Anh Diệp, anh hãy đưa con của chúng tôi ra khỏi đây đi.”
“Chúng tôi chết ở đây cũng không sao, nhưng mà chúng tôi không muốn làm gánh nặng cho con mình, chúng tôi sẽ cảm thấy tội lỗi mãi mãi.”
“Chỉ cần anh mang con của chúng tôi đi ra ngoài thì anh muốn chúng tôi làm gì thì chúng tôi cũng sẽ làm cái đó.”
Diệp Huyền Tần suy nghĩ một chút, nói: “Tiết Mộng Tuyền, tôi hỏi cô, cô nói là cô bị bạn thân hãm hại, cô là người vô tội, chuyện này là sự thật sao?”
Tiết Mộng Huyền vội vàng gật đầu: “Tôi dám thề bằng cả mạng sống của mình rằng những gì tôi nói là sự thật, nếu có một bịa đặt thì trời sẽ ban sấm sét làm tôi xương tan xương nát thịt” Diệp Huyền Tần nhìn những người sân trong thôn khác ở thôn gia súc: “Có ai trong số các người bị hãm hại như Tiết Mộng Huyền không?”
Hơn một nửa trong số họ đã giơ tay. Diệp Huyền Tần nghiêm túc nghi ngờ rằng những người này cũng đã bị Hắc Miêu lên kế hoạch tổng vào trong tù với mục đích đưa họ đến thôn gia súc này làm “gia súc”.
Diệp Huyền Tần nói với Độc Lang: “Độc Lang, anh sẽ sắp xếp cho cậu một nhiệm vụ quan trọng, cậu hãy đi điều tra hết tất cả những người này, nhất định phải trả lại sự trong sạch cho bọn họ.”
“Ngoài ra, những người đã xử lý vụ việc của họ và kết tội họ sẽ bị xử lý nghiêm khắc, một khi đã có chứng cứ là đã gian lận để hãm hại người thì anh cũng sẽ cho cậu quyền tiền trảm hậu tấu!”
Độc Lang: “Đã hiểu.”
Diệp Huyền Tần nói: “Các người hãy đưa con cái của mình đi với Độc Lang đi.”
“Bất cứ ai vô tội, sau khi Độc Lang điều tra ra thì người đó sẽ được trả lại cuộc sống bình thường, thậm chí sẽ bồi thường một số tiền lớn.”
“Về phần kẻ có tội thì Độc Lang cũng sẽ trừng phạt nhẹ, còn con của các người thì giao cho viện phúc lợi xã hội nuôi nấng. Sau khi mãn hạn tù thì hãy tiếp tục sống cuộc sống bình thường với con cái của các người.”
Mọi người đều cảm kích, khóc không ngừng.
Những tưởng họ sẽ dừng lại ở đây cả đời, nhưng mà không ngờ rằng anh Diệp vậy mà đã cho họ một cơ hội để bắt đầu lại.
Điều này tương đương với việc mang lại cho họ cuộc sống thứ hai.