“Anh chỉ là dùng cách châm cứu chặn huyệt vị của Đông y, cũng chính là thần kinh trong Tây, để tiến vào trạng thái chết giả thôi.”
“Nói cách khác, vị bác sĩ Đông y trước đây không phải tai nạn chữa bệnh mà là cố ý.”
“Nhất định là mấy người đã làm sai chuyện gì, mới để vị Đông y kia trả thù mấy người.”
Bố George chợt nhớ tới cái gì, rồi chột dạ nói: “Không… Tôi không.”
Bịch!
Lúc này, cửa đại sảnh đột nhiên bị đạp tung, một đám lính xông vào bao vây bố George lại.
Người dẫn đầu rõ ràng là Sói Hoang.
Sói Hoang cầm lệnh bắt trong tay, giở lên cho mọi người xem: “James, ông bị bắt.”
“Mười năm trước, ông đánh cắp bí mật của Đại Hạ chúng tôi, trốn ra khỏi đất nước chúng tôi, và thoát khỏi sự trừng phạt của luật pháp Đại Hạ.”
“Vì giữ bí mật, Đại Hạ tôi đã cử đặc vụ đến chặn dây thần kinh của ông, để ông lâm vào trạng thái chết giả.”
“Bây giờ, ông quay về Đại Hạ rồi, mời ông tiếp nhận phán quyết của pháp luật!”
“Tội phạm của Đại Hạ chúng tôi, dù trốn đi đâu cũng phát chết! Bắt ông ta lại cho tôi!”
Quân lính cùng nhau lao tới, trói ông James mang đi.
James tuyệt vọng, không nghĩ tới mình vừa tỉnh đã bị bắt lại.
Ông ta gào lên oan uổng, nhưng không ai để ý tới.
Khi bước tới cửa, James chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Diệp Huyền Tần.
Lúc này, rốt cuộc ông ta cũng nhớ ra vì sao người đàn ông này nhìn quen mắt rồi.
Chỉ huy Tần, anh chính là chỉ huy Tần làm người ta nghe tin đã sợ mất mật kia.
Thân làm gián điệp của nước địch, ông ta từng thấy những bức ảnh của chỉ huy Tần không biết bao nhiêu lần!
Hỏng rồi, rơi vào trong tay chỉ huy Tần, thì xem như là hoàn toàn giao ra cái mạng này.
Ánh mắt lạnh lùng của Sói Hoang quét nhìn xung quanh rồi nói: “Tôi biết rất rõ ràng có rất nhiều người nước ngoài trong bữa tiệc này.”
“Trong đó có mấy vị đến với nhưng mục đích đặc biệt.”
“Tôi muốn khuyên những người đó một lần nữa, tốt nhất nên thức thời một chút, đừng đừng gây thêm phiền cho chúng tôi, bằng không, James chính là kết cục của mấy người.”
Rồi anh ta sải bước rời đi.
Tất cả mọi người đều bị khí thế của Sói Hoang làm cho chấn động, không dám thở mạnh, yên tĩnh tới mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng.
Bây giờ, sự thật được tiết lộ.
Mười năm trước, không phải James bị bệnh, mà là danh y của Đại Hạ đã dùng châm cứu cố ý phong tỏa ngăn cản huyệt vị của ông ta mà thôi.
Mọi chuyện diễn biến quá nhanh khiến mọi người không kịp chuẩn bị tâm lí.
Diệp Huyền Tần nhìn George bằng ánh mắt nghiêm nghị: “George, hy vọng lời anh nói có thể thực hiện được, xin lỗi công khai trong ba ngày.”
“Bằng không, Đại Hạ chúng tôi sẽ không buông tha cho anh.”
George không còn mặt mũi nào mà ở lại, anh ta tuyệt vọng bước ra ngoài.
Thất bại, hoàn toàn thất bại!
Thậm chí còn lôi bố vào.
Anh ta không thể tưởng tượng được sẽ gây ra xáo trộn đến mức này, khi anh ta đăng bài xin lỗi trên một tạp chí quốc tế và thừa nhận rằng Tây y không bằng Đông y.
Anh ta nhất định sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của Tây y.
Thầy có thể sẽ giết chết anh ta!
Trước khi kịp nhận ra, anh ta bước ra khỏi hội trường.
Nhìn về phía trước, hai mắt anh ta mênh mông mịt mù.
Từ nay phải đi đâu.
Hai mẹ con Trần Uyên chờ sẵn ở quảng trường vội vã chạy về phía George.
Hai người họ vẫn đang thắc mắc, tại sao vị bác sĩ tài giỏi này lại ra đây một mình, còn những người khác thì sao?
Các cô cũng không biết chuyện đã xảy ra trong hội trường ngày hôm nay.
Trần Uyên lễ phép nói: “Thần y, cuối cùng tôi cũng đợi được ngài rồi.”
George cười khổ.
Thần y? Mình thậm chí còn không bằng những thầy thuốc Đông y kia, thì chỗ nào xứng đáng với danh hiệu thần y này.
Trần Hạ Lan nói: “Thần y, không biết Nhậm Tiền đã nói với anh về tình hình của chúng tôi chưa.”
George nói: “Nói gì với tôi?”
Trần Hạ Lan nói: “Là như vậy, có một bệnh nhân trong phòng khám của chúng tôi cần sự giúp đỡ của thần y, để tăng uy tín cho phòng khám chúng tôi.”
“Mong thần y có thể giúp chúng tôi.””