Chuột Con cười ngu ngốc: “Vì con gái thì cái gì cũng xứng đáng.”
Diệp Huyền Tần nói: “Đi thôi. Đi gặp con gái cậu.”
Khi còn học trung học, họ đã đồng ý rằng chờ đến khi họ có con, họ sẽ nhận con của nhau là con trai và con gái nuôi của mình.
Chuột Con nói: “Nếu như Uyển Nhi biết mình có ba nuôi làm ông chủ chắc chắn sẽ rất vui mừng!”
Trên đường đi, Diệp Huyền Tần hỏi về tình hình của con gái anh ta.
Cô gái tên là Uyển Nhi cái tên Chuột Con đã chọn sau khi tra từ điển hai ngày.
Lúc Uyển Nhi được sinh ra, cô bé nặng tròn ba cân rưỡi, xương cốt cũng rất khỏe mạnh.
Nhưng đến khi được ba tuổi, cô bé đột nhiên bị sốt cao và tiếp tục đến bệnh viện để khám thì mới biết đó là bệnh tim bẩm sinh.
Căn bệnh này đòi hỏi chi phí phẫu thuật cao và điều kiện kinh tế của Chuột Con hoàn toàn không thể đáp ứng được.
Chuột Con không bỏ cuộc, bán hết tài sản của gia đình để chữa bệnh cho con gái, nhưng dù vậy phí mổ vẫn nằm ngoài khả năng của anh ta.
Chuột Con giờ chỉ còn một thân thể máu thịt cùng sức lực để bù vào tiền chữa bệnh, anh chỉ có thể làm việc ngày đêm và chỉ ăn ngày hai bữa.
Anh ta thậm chí còn đi bán máu để nuôi con gái.
Cơ thể của anh ta đã quá yếu ớt rồi.
Anh ấy ở độ tuổi trung niên nhưng trông như đã năm mươi, sáu mươi tuổi và thường bị nhầm là ông nội của Uyển Nhi.
Diệp Huyền Tần vỗ vai Chuột Con: “Em dâu đâu rồi? Cô ấy chắc hẳn cũng không đi làm vì phải ở cạnh chăm sóc con gái nhỉ.”
Chuột Con đột nhiên im lặng, mắt có chút đỏ đỏ.
Một lúc lâu sau, anh mới cắn răng nói: “Cô ấy chết lâu rồi.”
“Hả?” Diệp Huyền Tần cau mày.
Đánh giá phản ứng của Chuột Con thì có lẽ chuyện “em dâu” chắc chắn “chết” không đơn giản vậy.
Tuy nhiên, Chuột Con không chịu nói chắc hẳn có điều gì đó khó nói.
Diệp Huyền Tần không cũng không hùng hổ truy hỏi mà chuyển chủ đề: “Vậy ngày thường ai ở trong bệnh viện chăm sóc Uyển Nhi?”
Chuột Con nói: “Em không có tiền cho Uyển Nhi ở phòng bệnh nên để cô bé ở trong phòng tạp vụ.”
“Cô tạp vụ là thím đồng hương với em nên khi em đi làm, cô ấy sẽ giúp em trông coi Uyển Nhi phần nào.”
Ở phòng tạp vụ!
Trong lòng Diệp Huyền Tần cực kì xúc động.
Đứa trẻ này còn quá nhỏ nên nó phải chịu đựng những cay đắng mà người lớn còn không thể chịu đựng được.
Điều này khiến anh nhớ đến bản thân.
Hai người có thể được coi là đồng cảm với nhau.
Ngay sau đó, cả hai đến bệnh viện.
Thật bất ngờ, bệnh viện này là bệnh viện Nhân Ái nơi mà Từ Huy Hoàng từng làm việc.
Phó giám đốc bệnh viện này còn là đệ tử của Diệp Huyền Tần… Mặc dù Diệp Huyền Tần luôn không chịu thừa nhận.
Chuột Con đưa Diệp Huyền Tần đến phòng tạp vụ và nhẹ nhàng gõ cửa.
Giọng một người phụ nữ chua chát vang lên từ cửa: “Ai là phiền lúc tôi đang nghỉ ngơi vậy.”
Chuột Con vội vàng nói: “Chị Vương, là tôi đây, Chuột Con. Con gái tôi đâu rồi.”
Chị Vương nhịn không được nói: “Không phải bây giờ cậu phải đang ở công trường sao, sao giờ lại về rồi.”
Chuột Con nói: “Ồ, tôi gặp một người bạn nên tôi xin nghỉ phép.”
Chị Vương nói: “Con gái cậu sắp chết, cậu còn không lo tranh thủ thời gian kiếm tiền chữa bệnh vậy mà còn không biết xấu hổ xin nghỉ phép sao? Thật là không có lương tâm.”
Chuột Con hỏi lại: “Chị Vương, chị có thể mở cửa không, bạn của tôi muốn gặp con gái của tôi.”
Chị Vương sốt ruột nói: “Con ăn mày đang ở cửa đối diện ấy.”
“Cái gì?” Chuột Con nhất thời lo lắng: “Chị Vương, chị… sao chị có thể để con gái tôi sống ở đó.”
Chị Vương nói: “Nói nhảm, lúc tôi nghỉ ngơi trong phòng tạp vụ. Cái con ăn xin đó cứ lục sục làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tôi.””