Trương Nặc Thuỷ nói: “Thế nào, bây giờ lời nói của tôi không còn giá trị gì nữa đúng không?”
“Đi làm theo lời tôi nói ngay lập tức, tôi làm như vậy đương nhiên là có suy tính của chính mình.”
“Giám đốc Tiền, chuyện này giao cho anh phụ trách, nếu làm việc không tốt thì nhất định nghiêm trị. Nếu anh làm tốt thì sẽ có thưởng.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Nhớ kỹ, cho phép dùng bất cứ giá nào để phá đổ tập đoàn Diệp Linh, cho dù Quốc Tế Hoàn Cầu của tôi cũng sụp đổ theo.”
Tập đoàn Diệp Linh, văn phòng chủ tịch.
Từ Lam Khiết có phần buồn rầu.
Từ sau khi Diệp Huyền Tần lấy được dự án Michelle của tập đoàn Michelle, tập đoàn Michelle lập tức chủ động phái chuyên viên đi liên hệ với anh.
Ban đầu lúc mới bắt đầu, người của tập đoàn Michelle rất nhiệt tình chủ động, nhưng không biết vì sao, gần đây người của tập đoàn Michelle lại khá lạnh nhạt với cô, thậm chí còn thường xuyên không liên lạc được với đối phương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Điều này làm do dự án Michelle chậm chạp không có gì tiến triển.
Từ Lam Khiết quan tâm đến dự án Michelle không phải vì kế hoạch Michelle có thể mang đến lợi nhuận khổng lồ cho tập đoàn Diệp Linh.
Chủ yếu là vì dự án Michelle liên quan đến thực phẩm an toàn của cả triệu người dân, dự án có tính quan trọng rất lớn, Từ Lam Khiết muốn tự mình phụ trách dự án, bảo đảm an toàn cho tính mạng của người dân.
“Haizzz, có lẽ là bên tập đoàn Michelle xảy ra biến cố gì, vẫn nên để Huyền Tần gọi cho tập đoàn Michelle đi.”
Cô ấy lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Diệp Huyền Tần.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng xinh đẹp hốt hoảng chạy tới.
Cô ấy vừa xông đến thì không nói lời nào mà cầm lấy cốc nước, một hơi uống sạch.
“Chị, có chuyện không hay, xảy ra chuyện lớn rồi.” Người tới rõ ràng là Trình Hạ Vũ.
Từ Lam Khiết vội hỏi: “Hả? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Trình Hạ Vũ thở hổn hển nói: “Chị, chị có biết công ty xây dựng Hoàn Cầu trong nước không?”
Từ Lam Khiết suy tư nói: “Có chút ấn tượng, chúng ta và công ty đó từng cạnh tranh một hạng mục, tuy nhiên bọn họ không thắng chúng ta.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Trình Hạ Vũ nói: “Vâng, chính là công ty đó. Ông chủ công ty này điên rồi!”
Điên rồi?
Từ Lam Khiết nhướng mày: “Đang êm đẹp sao lại điên rồi? Sao em biết ông ta điên rồi?”
Trình Hạ Vũ nói: “Không phải điên kiểu thần kinh có vấn đề, mà là điên kiểu điên cuồng?”
Từ Lam Khiết nói: “Em nói rõ ràng chút, sao lại điên cuồng?”
Trình Hạ Vũ: “Tất cả các sản phẩm của công ty đó đều giảm nửa giá, không, gần như giảm đến hai phần ba, em đặc biệt hoài nghi bọn họ bán giá gốc, thậm chí còn không tính đến kinh phí hao tổn.”
“Còn nữa, tất cả nhưng hạng mục cạnh tranh cùng chúng ta đều ra giá thấp khó có thể tưởng tượng. Giá bọn họ đưa ra, đừng nói kiếm tiền, không đền tiền đã là tốt rồi.”
Cái gì?
Từ Lam Khiết nghe vậy thì run lên: “Qua thật là phát rồi! Rốt cuộc bọn họ làm vậy là có mục đích gì? Có lẽ không đợi chúng ta đền tiền, bọn họ đã phá sản trước.”
Trình Hạ Vũ nói: “Ai, ai biết đâu.”
Từ Lam Khiết hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc: “Tạm thời đừng hoảng hốt, chúng ta đến hiện trường xem tình hình trước. Nói không chừng là hàng hóa của bọn họ có vấn đề, cho nên họ mới bán phá giá như vậy.”
Đúng, đúng.
Trình Hạ Vũ gật đầu: “Nhất định là đồ của họ có vấn đề nên mới bán ra với giá rẻ như vậy. Chúng ta mau đi xem đi.”
“Lần này chúng ta nhất định phải giải quyết tốt nguy cơ đang xảy ra, nếu không chị sợ tập đoàn Diệp Linh… Haizz.”
Tiền thân của tập đoàn Diệp Linh là nhà máy thép Diệp Linh.
Cho nên lĩnh vực kinh doanh chính của tập đoàn Diệp Linh chính là bất động sản.
Nếu việc kinh doanh này bị người làm loạn, tập đoàn Diệp Linh sẽ không thể trụ được.
Chẳng bao lâu, hai người đã đi tới một công ty xây dựng.
Tất cả các vật liệu xây dựng và thậm chí cả công nhân của nhà phát triển này đều thuộc về tập đoàn Diệp Linh.
Trùng hợp chính là ông chủ của nhà phát triển này đang ở hiện trường, lúc này đang chỉ huy công nhân dỡ hàng.
Không cần nghi ngờ, đây hóa ra là công ty xây dựng Hoàn Cầu.