Thân ảnh đó không phải ai khác.
Là ông lão họ Sở.
Ông ta đã được lệnh phải đích thân “bảo vệ” Diệp
Huyền Tần.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nhân viên bảo vệ bị đánh tới tả, thậm chí bằng hoàng mất một lúc lâu. Phải mất bảy hoặc tám giây, anh ta mới tỉnh dậy và bò ra khỏi hồ bơi.
Thứ gì vậy?”.
“Mẹ nó, vừa nãy là cái thứ gì vậy?”
“Đường đường là một thần soái, bây giờ anh đã thất bát đến mức đánh lên một bảo an để giành chiến thắng cơ à?”
“Bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt anh
Diệp Huyền Tần thờ ở: “Nếu anh không tìm được bằng chứng, chứng minh được cái bóng đen đó là người của tôi, thì đừng trách tôi kiên anh tôi phi bảng. Bảo an hết lời để nói.
Bóng đen đó biến mất trong nháy mắt, ngay cả máy ảnh cũng không thể chụp được khuôn mặt thật của han tai không có cách nào để chứng minh người đó là người của Diệp Huyền Tần. Anh ta kêu mình tìm bằng chứng ở đâu chứ?
Ban đầu anh ta muốn gọi cảnh sát, nhưng cuối cùng anh ta đã bỏ điện thoại đi.
Diệp Huyền Tần nhìn Từ Lam Khiết: “Lam Khiết anh ra tay, em sẽ không trách anh chứ.”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Hồi nãy coi như em chưa nói câu đó.”
Nếu Diệp Huyền Tần không ra tay, anh sẽ bị bắt nạt mất.
Vì vậy, cô thà rằng Diệp Huyền Tần bắt nạt người khác còn hơn anh bị người khác bắt nạt.
Diệp Huyền Tần vuốt mái tóc dài của cô: “Ừm, em có thể hiểu được là tốt.”
“Hãy nhớ rằng, đối với kẻ thù, nếu em không bắt nạt hắn ta, hắn ta sẽ bắt nạt em.”
“Tiếp theo, cứ giao cho anh
Diệp Huyền Tần hùng hổ dẫn một vài người vào công ty.
Nhân viên của công ty cũng chứng kiến cánh tượng vừa xảy ra trước cửa. Họ không dám khiêu khích Diệp Huyền Tần, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Diệp Huyền Tần bất cần ngồi xuống: “Người phụ trách công ty các người ở đâu ? “Gọi người phụ trách công ty của các người xuống
Sau một lúc im lặng, Triệu Mẫn bước ra ngoài.
“Anh tìm người phụ trách công ty tôi để làm gì?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Anh đã hẹn trước chưa? Nếu anh không có hẹn trước, xin vui lòng đi cho.
Diệp Huyền Tần thản nhiên cầm lấy một mẩu tại liệu, liếc nhìn rồi nói: “Tôi nghi ngờ nguồn gốc tài sản của công ty cô không rõ lai lịch. Bây giờ chúng tôi cần điều tra công ty của cô “
“Mời hợp tác.”
Triệu Mẫn vặn lại: “Anh dựa vào đầu mà nói nguồn gốc tài sản của công ty tôi không rõ…
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Cô đang chất vấn
Triệu Mẫn đã bị sốc trước ánh mắt của Diệp đây. Huyền Tần,
Có ta không dám tiếp tục đối đầu với Diệp Huyền Tấn vì vậy cô đến chỗ Trần Hạ Lan,
Cô ta thực sự không thể hiểu nổi.
Diệp Huyền Tần là một tên phế vật, ánh mắt của anh làm sao lại ẩn chứa sức mạnh đáng sợ như vậy, thật đáng sợ.
Cô ta nhanh chóng tìm thấy Trần Hạ Lan và nói với Trần Hạ Lan chi tiết sự việc.
Trần Hạ Lan sau khi nghe xong liền cười chế nhạo.
“Hừ, tôi biết anh ta sẽ không chịu đề yên, sẽ tới đây.
“Không ngờ anh ta lại tới sớm như vậy”
“Cô xuống trước đó, tôi sẽ qua đó ngay”
“Vâng”
Triệu Mẫn rời đi.
Trấn Hạ Lan lấy điện thoại di động ra gọi cho chiến thần Côn Lôn.
“Bố nuôi, bố đoán đúng rồi, Diệp Huyền Tần đã tới cửa.
Hôm qua cô ta đã nhận chiến Thần Còn Lớn làm bố nuôi của mình. Sau một hồi im lặng, chiến thần Côn Lên nói: “Ưm, bố sẽ qua đó ngay
Con tạm thời ổn định lại Diệp Huyền Tán “
“Đã hiểu a.” Trần Hạ Lan cúp máy và đi xuống lầu. Mặc dù Diệp Huyền Tấn bây giờ rất có uy tín, ngay cả vị cựu bộ trường cũng muốn cho anh thể diện
Nhưng bây giờ Trần Hạ Lan cũng không phải là người phàm, mà là con gái nuôi của chiến thần Côn Lôn.
Chiến thần Côn Lôn là cường giả cấp Vương của Đại Hạ, có thể ngang hàng với cựu Bộ trưởng, cũng không có gì phải sợ Diệp Huyền Tần,
Cô ta nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Kẻ thù cũ gặp nhau, không khí vô cùng căng thắng.
Vừa gặp nhau, Trần Hạ Lan đã nói: “Họ Diệp kia, các người đến chỗ tôi làm cái gì?”