Bà Mộ: “Mộ Quân Thiếu là đứa bé do bà đây sinh cho ông!”
“Trước nay tôi vẫn luôn giấu giếm chuyện này, ngay cả chính Mộ Quân Thiếu cũng không hề hay biết. Một khi chuyện này bị truyền ra ngoài thì không chỉ tôi và ông sẽ mang tai tiếng mà tôi cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Mộ.”
Đại đương gia trở nên kích độn: *Tôi…Tôi có một đứa con trai. Mộ Quân Thiếu là nòi giống của ông đây sao?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Mẹ kiếp, thảo nào tôi cứ nghĩ tại sao nó lại giống tôi như vậy!”
“Mẹ kiếp, tại sao mày không nói với ông đây sớm hơn. Nếu sớm biết thì chắc chắn †ao sẽ cứu mạng Quân Thiếu.”
“Mày giết con ruột của tao, tao sẽ giết mày!”
Đại đương gia rơi vào trạng thái điên cuồng, ông ta liên tục đấm đá bà Mộ.
Bà Mộ hét lên: “Tên khốn kia, là tên nhãi họ Diệp kia đã chôn sống con trai ông. Có liên quan gì đến tôi.
“Đừng đánh nữa, cùng lắm thì tôi sinh thêm cho ông một đứa nữa. Tôi đã có thể sinh một đứa thì cũng có thể sinh đứa thứ hai”
Đại đương gia đột nhiên tỉnh táo lại rất nhiều, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn kiếp Diệp Huyền Tân, mày dám giết chết con tao thì tao sẽ giết chết cả họ nhà mày!”
“Vương Năm, Mã Sáu, bọn mày mau dẫn một đội nhân mã đi bắt trói tên họ Diệp kia về đây cho tao!”
“Chờ một chút.” Bà Mộ ngăn cản ông ta: “Ngay cả Tứ Đại Sơn Thần chỉ đứng sau ôn: trên núi Mộc Thượng cũng không phải là đối thủ của Diệp Huyền Tân huống chỉ là hai người này”
“Tốt nhất là ông nên tự mình ra tay.”
Đại đương gia khinh thường nói: “Tứ Đại Sơn Thần chỉ là loại giá áo túi cơm. Danh tiếng của bọn chúng là do ông đây lấy tiền tạo ra”
“Người có thực lực mạnh nhất trên núi Mộc Thượng chính là hai kẻ vô danh này.
Bọn họ chính là vũ khí bí mật của ông đây”
Đúng lúc này Chung Thanh gọi điện cho Bà Mộ.
Chung Thanh: “Bà Mộ, bà đi đàm phán thế nào rồi?”
Bà Mộ: “Đại đương gia đã đồng ý giúp đỡ.”
“Rất tốt” Chung Thanh vui mừng khôn xiết: “Lần này chúng ta sẽ băm Diệp Huyền Tân thành trăm vạn mảnh.”
Lúc này, Diệp Huyền Tần đang ăn cơm tại nhà của Ngô Ngọc Tâm.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Bây giờ nhà họ Ngô đã vượt qua giai đoạn khó khăn nên ai cũng nở nụ cười trên khuôn mặt, sắc mặt cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Ngô Ngọc Tâm và mẹ Ngô đã tự tay nấu một bàn lớn các món ăn ngon để chiêu đãi Diệp Huyền Tân và Tham Lang.
Trong lúc đang ăn thì điện thoại của Diệp Huyền Tân đột nhiên vang lên.
Hóa ra là thủ lĩnh của tập đoàn sát thủ Tử Dạ, Bạch Phụ Lưỡng Diệp Huyền Tân đi ra ngoài nghe điện thoại.
Bạch Phụ Lưỡng: “Diệp Huyền Tân, em vừa nghe được thông tin đại đương gia trên núi Mộc Thượng sắp phái người đến bắt trói anh và người của anh”
“Anh có muốn em phái người đi ám sát đại đương gia không?”
Diệp Huyền Tân cau mày: “Làm sao cô có thể nghe ngóng được thông tin ở thủ đô?”
Bạch Phụ Lưỡng: “Em đến thủ đô tìm anh. Lần này em sẽ không bao giờ để anh chạy trốn nữa”
Diệp Huyền Tân thấy hơi đau đầu.
Bây giờ chỉ cần bảo vệ Từ Lam Khiết anh đã phải tiêu tốn rất nhiều sức lực.
Sao lại còn thêm một Bạch Phụ Lưỡng này nữa?
May mà Bạch Phụ Lưỡng thường xuất hiện trong bóng tối, chắc sẽ không quá nguy hiểm.
Diệp Huyền Tần nói: “Vừa hay tôi muốn đến núi Mộc Thượng thăm quan, nếu bọn họ đến mời tôi thì còn gì tuyệt hơn.”
Bạch Phụ Lưỡng: “Nhưng chỉ một chút sức lực của anh…”
“Cúp máy” Diệp Huyền Tân không đủ kiên nhãn lập tức cúp máy.
Sau khi ăn uống vội vàng cho qua bữa, Diệp Huyền Tân nháy mắt với Tham Lang: “Đi dạo một chút cho tiêu thức ăn không?”
“Đi” Tham Lang đứng dậy.
Thấy bên ngoài trời sắp mưa, Ngô Ngọc Tâm nhanh chóng lấy ô và áo mưa cho hai người.
Tham Lang nở nụ cười: Ngọc Tâm thật biết cách quan tâm tới người khác, nếu ai cưới được cô ấy về nhà chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc.
Hai người lên xe.
Tham Lang: “Anh đi đâu vậy?”
Diệp Huyền Tân: “Đến mộ của Mộ Quân Thiếu và tìm gặp mặt Độc Lang.”
Tham Lang: “Tại sao lại tìm Độc Lang?”
Diệp Huyền Tân: “Đại đương gia của núi Mộc Thượng muốn trói chúng ta mang về núi Mộc Thượng. Tôi muốn họ làm việc đó trong nghĩa trang.”