Từ Hiên Lâm và Từ Huy Hùng bị trói hai tay chéo lại với nhau, vứt ở một góc, hằn đầy vết thương.
Phương Ngạn đang ngồi đối diện với họ cười ác độc, trên tay cầm một cây roi dài.
Máu đã nhuộm đỏ cả cây roi.
Bép!
Anh ta quất một roi lên người Từ Huy Hùng, miệng mắng chửi, hùng hổ.
“Lũ khốn, dám chơi xỏ ông đây, hôm nay ông đây sẽ đánh chết tụi mày.”
Từ Huy Hoàng và Từ Hiên Lâm vô cùng tuyệt vọng, bọn họ đã sớm tràn ngập đầy hận thù với anh ta.
Không ngờ rằng Phương Ngạn – người mà bọn họ đã gửi gắm kỳ vọng rất lớn, lại đối xử với bọn họ một cách nhẫn tâm và tàn bạo như vậy.
Từ Hiên Lâm yếu ớt nói: “Hiểu lầm thôi, cậu Ngạn, chắc chắn trong việc này có hiểu lầm.”
“Chúng tôi… chúng tôi căn bản là không hề chơi xỏ cậu, chắc chắn… chắc chắn là Diệp Huyền Tần đã phá rồi.”
Phương Ngạn nói: “Cái đệt, nghĩ rằng ông đây vẫn còn sẽ tin những lời ngon ngọt của bọn mày sao?”
Bây giờ đã có bằng chứng vô cùng xác thực, kết luận rằng Từ Hiên Lâm và Từ Huy Hùng thông đồng với Diệp Huyền Tần chơi xỏ mình.
Thậm chí còn hại nhà họ Phương bị nhà họ Thẩm phán cho án tử hình.
Cho dù là thế nào đi nữa anh ta cũng sẽ không bao giờ tin hai người này nữa.
Nhìn thấy Phương Ngạn vẫn đang muốn rút roi đánh, Từ Hiên Lâm sợ hãi và vội vàng hét lên: “Dừng tay.”
“Cậu Ngạn, chuyện này vẫn có thể xoay chuyển được tình thế.”
“Anh hoàn toàn có thể sử dụng hai người chúng tôi để uy hiếp Từ Lam Khiết, khiến cô ta thừa nhận rằng phần mắng người ở hồ sơ đấu thầu là của cô ta.”
Phương Ngạn cười lạnh: “Hừ, đừng có tự dát vàng lên mặt mình, lúc trước các người đối xử với Từ Lam Khiết như thế nào, tự trong lòng tụi mày không có chút hổ thẹn nào sao?”
“Không chừng người ta còn đang muốn tụi mày chết quách đi, làm sao có thể hy sinh bản thân mình cứu tụi mày.”
“Hơn nữa, bây giờ tụi mày vẫn không có tin tức gì, vốn dĩ đã muốn vứt bỏ tụi mày rồi.”
Từ Hiên Lâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Khốn nạn, tôi là ông nội của cô ta, vậy mà cô ta lại thấy chết không cứu.”
“Nếu cô ta đã nhẫn tâm như vậy thì đừng trách tôi sống không tình nghĩa.”
“Cậu Ngạn, tôi biết một người nhất định có thể áp chế được cô ta.”
Phương Ngạn: “Nói.”
Từ Hiên Lâm: “Tôi biết cô ta có một cô em gái kết nghĩa tên là Vũ Ngọc Chi. Mặc dù hai người bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng còn thân hơn cả chị em ruột thịt.”
“Cậu chắc chắn có thể bắt Vũ Ngọc Chi uy hiếp được Từ Lam Khiết.”
Phương Ngạn ngẩn người ra một lúc: “Vũ Ngọc Chi? Cái tên này nghe có chút quen tai.”
“A đúng rồi, mấy ngày trước có một nhân viên mới đến phòng kinh doanh làm, cũng tên là Vũ Ngọc Chi.”
Anh vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh của Vũ Ngọc Chi đưa cho bọn họ xem: “Có phải là cô gái này không?”
Từ Hiên Lâm sửng sốt: “Đúng, là cô ta, sao anh lại có hình của cô ta?
Phương Ngạn nói: “Vớ vẩn, bây giờ cô ấy là nhân viên của ông đây.”
Vũ Ngọc Chi trông rất xinh đẹp, khi Phương Ngạn nhìn thấy cô lần đầu tiên đã không ngừng nhớ về cô.
Bây giờ, cơ hội đến rồi…
Một luồng ham muốn tình dục bên dưới đang bùng cháy hừng hực.
Anh ta vứt roi, xoay người bước ra khỏi tầng hầm, đồng thời lấy điện thoại di động ra bấm số của cô thư ký nhỏ: “Đưa Vũ Ngọc Chi đến phòng làm việc của tôi.”
Không lâu sau, Vũ Ngọc Chi đã đến.
Khuôn mặt cô bối rối, không hiểu vì sao ông chủ lại đột nhiên muốn gặp mặt nhân viên mới.
Phương Ngạn khóa trái cửa lại, nhìn cô với ánh mắt ánh mắt mê đắm: “Cô quen biết với Từ Lam Khiết?”
Vũ Ngọc Chi thành thật trả lời: “Vâng, có quen biết.”
Phương Ngạn nở một nụ cười cực kỳ kinh khủng: “Tốt lắm.”
“Nếu không chơi được với Từ Lam Khiết, thì chơi với cô cũng không tệ.”
Trạng thái tinh thần của Vũ Ngọc Chi nhất thời trở nên căng thẳng: “Sếp Ngạn, ý của anh là gì ạ?”
Phương Ngạn mỉm cười: “Cởi quần áo ra để cho ông đây chơi đùa một chút đi.”
Vẻ mặt Vũ Ngọc Chi lập tức trắng bệch ra: “Anh… đồ lưu manh, tôi… tôi không làm nữa.”
Nói xong, Vũ Ngọc Chi muốn rời đi.
Nhưng Phương Ngạn nào chịu thả cô đi, anh ta hung hăng lao về phía Vũ Ngọc Chi…”