Trần Hữu Lương biết nếu Thần Soái đảm bảo sự an toàn cho người nhà của mình thì anh chắc chắn sẽ giữ lời, vả lại bây anh ta đúng là không có cách bàn điều kiện với Thần Soái.
Anh ta thở dài nói: “Được rồi, tôi nói.” năm trước, lúc đó tôi vẫn còn là quân đoàn trưởng của binh đoàn Truyền “Bình đoàn Truyền Kỳ quy mô không lớn lắm nhưng lại rất nổi tiếng, chỉ dưới đội đột kích Biển thôi.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Chính bởi vì chúng tôi cứ bị đội đột kích Báo Biển đè đầu cưỡi cổ nên từ lâu đã có suy nghĩ muốn tiêu diệt đội đột kích Bảo Biển rồi.”
“Sau đó có một người bí ẩn đến tìm tôi, người đó nói muốn liên kết với tôi tiêu diệt đội đột kích Bảo Biển.”
“Kế hoạch anh ta đưa ra có tính khả thi rất cao, vả lại còn rất an toàn nữa nên tôi đã động lòng đồng ý liên kết với anh ta.”
“Kế hoạch của anh ta chính là chúng tôi sẽ mai phục sẵn ở trong lăng để vương, sau đó lấy hết toàn bộ vũ khí của đội đột kích Bảo Biển và dụ họ vào trong lăng để vương.”
“Chúng tôi trong tối, đội đột kích Bảo Biển ngoài sáng, lại không có vũ khí nên chỉ có thể chịu chết thôi.”
“Chưa đến mười phút thì hơn chục ngàn binh sĩ của đội đột kích Bảo Biển đều bị chúng tôi giết bằng sạch. “Sau khi đội đột kích Bảo Biển bị tiêu diệt thì binh đoàn Truyền Kỳ của chúng tôi ngồi vững vào vị trí binh đoàn số một ở Đại Hạ.”
“Tiếc là ngày tháng tốt đẹp không kéo dài lâu, ít lâu sau đó Đại Hạ ra lệnh cấm tổ chức binh đoàn nữa nên binh đoàn của tôi chỉ còn cách giải tán thôi.”
“Tôi bị dồn đến đường cùng nên chỉ còn cách liên lạc với người bí ẩn với hy vọng anh ta sẽ chỉ đường dẫn lối cho tôi.”
“Người bí ẩn kia giới thiệu Hòa Mạnh Trường cho tôi, dưới sự đề bạt của Hòa Mạnh Trường tôi đã thành công nhập ngũ tòng quân và leo lên được vị trí như ngày hôm nay.”
“Còn việc thân phận người bí ẩn kia là ai thì tôi không biết.”
“Nhưng mà quan hệ của anh ta và Hòa Mạnh Trường rất tốt.” Diệp Huyền Tần suy nghĩ một lát: “Anh nói người bí ẩn tuyển chọn anh có khi nào là Hòa Mạnh Trường không.” Trần Hữu Lương lắc đầu: “Không thể nào.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Người bí ẩn tuyển chúng tôi rất lớn tuổi, còn Hòa Mạnh Trường vẫn còn rất trẻ trung, tuổi tác dường như không khớp lắm.”
Diệp Huyền Tần nghĩ ngợi, anh nghi ngờ người đó chính là bố của Hòa Mạnh Trường, Hòa Thanh Thiên.
Thứ nhất, tuổi tác của Hòa Thanh Thiên phù hợp với người bí ẩn kia.
Thứ hai, Hòa Thanh Thiên và Hòa Mạnh Trường là hai bố con, ông ta giới thiệu Trần Hữu Lương cho con trai mình thì cũng là điều dễ hiểu.
Năm xưa khi Diệp Huyền Tần vẫn còn là một lính quền không tiếng tăm thì Hòa Thanh Thiên đã là trụ cột ở Đại Hạ rồi, ông ta đứng ngang hàng với chiến thần Côn Luân rồi. Diệp Huyền Tân còn xem Hòa Thanh Thiên là thần tượng, là mục tiêu để phấn đấu nữa.
Hòa Thanh Thiên cũng có thể coi như nửa người thầy mở mang của Diệp Huyền Tần.
Nhưng anh không ngờ những chuyện tần tận lương tâm lại xuất phát từ tay người thấy mở mang của mình.
Diệp Huyền Tân mang cách nghĩ của mình nói cho vài người nghe. “Hòa Thanh Thiên!” Ông Sở bừng bừng lửa giận: “Biết ngày lão già đó không phải là người tốt mà.”
“Hôm nay tôi nhất định phải giết ông ta trả thù cho anh em của tôi”
Ông Sở đẳng đáng sát khi đi ra ngoài cửa. “Đứng lại!” Diệp Huyền Tần quát ông Sở: “Ông đi đâu Ông Sở nói: “Đi giết Hòa Thanh Thiên! thế.”
Diệp Huyền Tần nói: “Thứ nhất đây chỉ là một sự suy đoán chứ không hề có bằng chứng xác thực chắc chắn Hòa Thanh Thiên đã giết đội đột kích Báo Biển cả.”
“Nếu bây giờ anh đi tìm Hòa Thanh Thiên, lỡ như bứt dây động rừng khiến ông ta tiêu hủy hết bằng chứng thi làm sao đây?”
“Hơn nữa phủ Thân Vương trăm năm cơ nghiệp, một mình ông là đối thủ của họ sao?
Khuôn mặt ông Sở tỏ vẻ không phục: “Tôi thật sự rất muốn trả thù.
Diệp Huyền Tần: “Yên tâm, nếu như tôi đã nói sẽ trả sự công bằng cho ông thì nhất định tôi sẽ điều tra rõ chuyện này.”
“Không đổ oan cho người tốt, càng không buông tha cho kẻ xấu.”