Chỉ là nửa đường, bọn họ đã phát hiện ra âm mưu quỷ kế của nhà họ Chung.
Vì vậy đành phải buông bỏ việc tìm kiếm linh địa, mà đi xử lý chuyện của nhà họ Chung.
Nếu đoán đúng, Diệp Niệm Quân phát giác ra linh địa, chắc hẳn đây chính là “núi Thần” mà chiến thần Côn Luân đã nhắc tới.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Bất luận phải trả giá như thế nào, cũng nhất định phải tìm được núi Thần, cứu Lam Khiết.”
“Chung Kim Dương khẳng định còn có thể sẽ vòng trở lại, đến lúc đó bắt sống Chung Kim Dương, ép hỏi ra vị trí của núi Thần.”
Hiểu rõ rồi!
Phủ Thân Vương, Thiên Hành Kiện có chút hoảng hốt.
Cậu ta muốn liên lạc với Trấn Vũ Lưu, muốn hỏi Lam Khiết đã bị giết hại hay chưa.
Nhưng mà, cậu ta làm cách nào cũng không thể liên lạc được với Trấn Vũ Lưu, thậm chí là cấp dưới của cậu ta.
Rơi vào đường cùng, Thiên Hành kiện chỉ có thể buông tư thái, liên hệ “Tứ gia”. Mời đọc truyện trên truyen99.vip Caauj ta nghe Trấn Vũ Lưu nói qua, nhiệm vụ này cậu ta chuyển giao cho Tứ gia.
Thiên Hành Kiện dễ dàng điều tra được phương thức liên lạc của “Tứ gia”.
Kết quả, điện thoại của Tứ gia cũng không có người nghe.
Trấn Vũ Lưu không gọi được điện thoại còn chưa tính.
Nhưng bây giờ Tứ gia cũng không thể liên lạc được, những chuyện này không bình thường, khiến Thiên Hành Kiện lo sợ bất an!
Thiên Hành Kiện đang chuẩn bị đi một chuyển tới chỗ của Trấn Vũ Lưu, một bóng người thảm hại, lảo đảo chạy vào Phủ Thân Vương.
Sau khi thấy rõ người tới là ai, lòng của Thiên Hành Kiện nhất thời nhảy lên lộp bộp.
Người tới đúng là người canh giữ khu cấm phía Nam Chung Kim Dương!
Anh ta không canh giữ mỏ linh thạch, lại chạy tới nơi này làm gì chứ, hơn nữa cả người anh ta toàn máu và bùn đất…
Khẳng định đã xảy ra chuyện. Thiên Hành Kiện còn chưa mở miệng, Chung Kim Dương liền lảo đảo một cái, quỳ xuống trước mặt Thiên Hành Kiện.
“Cậu chủ Thiên… Cứu mạng…”
Thiên Hành Kiện ổn định tâm trạng: “Nói, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Chung Kim Dương hỏi: “Bọn tôi vô năng, không thể bảo vệ khu cấm phía Nam.”
“Khu cấm phía Nam, bị người khác đoạt đi rồi.”
Cái gì!
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Âm thanh khiếp sợ này, đến từ phía nội đường.
Chiến thần Côn Luân giả từ trong đại điện đi ra.
Ánh mắt phẫn nộ của anh ta nhìn chằm chằm Chung Kim Dương: “Đồ vô dụng, cậu là đồ vô dụng!”
“Mười vạn đại quân của cậu, bên trong còn có mười cường giả cấp Phong Vương, chiến thần mạnh mẽ nhiều vô số.”
“Chỉ với lực lượng này, trên trời dưới đất ai có thể ngăn cản.”
“Nhưng cậu lại vứt bỏ mỏ linh thạch, đúng là chết không có gì đáng tiếc!”
Chiến thần Côn Luân giả muốn ra tay giết chết Chung Kim Dương.
Chung Kim Dương vội vàng hô: “Là Diệp Huyền Tần!”
“Là Diệp Huyền Tần đoạt đi mỏ linh thạch” Mời đọc truyện trên truyen99.vip Ba chữ Diệp Huyền Tần đã chạm sâu vào tinh thần của Thiên Hành Kiện và chiến thần Côn Luân giả.
Chiến thần Côn Luân giả khẩn cấp hỏi: “Diệp Huyền Tần xuất hiện rồi sao?”
“Anh ta trước mặt mọi người tự bạo căn cơ, với người thường không giống, sao có thể có thể đánh tan quân đội át chủ bài của cậu.”
Chung Kim Dương hỏi: “Thật sự là Diệp Huyền Tần cùng với thủ hạ chính là Quân đoàn Thanh Long thực lực vô cùng mạnh, tôi liên tục bị đối phương đánh tan tác.”
“Quân đoàn Thanh Long?” Chiến thần Côn Luân giả kinh ngạc nói: “Trước đây sao chưa từng nghe nói qua.”
“Thực lực của quân đoàn Thanh Long này ra sao?”
Chung Kim Dương hỏi: “Tính toán sơ bộ, cường giả cấp Phong Vương của đối phương không dưới năm mươi người.”
“Phần còn lại, đều là chiến thần!”
“Nhân số, ước chừng sáu trăm người!”
Cái gì!
Chiến thần Côn Luân giả và Thiên Hành Kiện đều sợ ngây người. Năm mươi vị cường giả cấp Phong Vương, Cộng thêm gần sáu trăm cường giả cấp chiến thần, cái đội quân thần tiên chết tiệt gì thế này!
Nhất định sức mạnh cũng không khác cường giả cấp Vương của tứ đại môn phiệt là mấy!
Chết tiệt, Diệp Huyền Tần đến tột cùng là đào tạo ra quân đoàn Thanh.
Trước đây sao chưa từng nghe nói qua.
Chung Kim Dương hỏi: “Mười vị cường giả cấp Phong Vương của tôi, đều đã ngã xuống.”
“Mười vạn tinh binh át chủ bài, cũng hao tổn hơn phân nửa.”
“Thỉnh cầu chiến thần Côn Luân ra tay trợ giúp, tôi muốn giết chúng để rửa sạch nỗi nhục này.