Cảm giác vừa rồi giống như đi dạo quanh âm phủ một lần.
Bọn họ không nghi ngờ chút nào, nếu như Từ Lam Khiết muốn bọn họ chết thì nói không chừng Diệp Huyền Tần sẽ thật sự đưa bọn họ vào chỗ chết!
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Lam Khiết đã nói vậy, chuyện này coi như bỏ qua.”
“Nhưng, chuyện mọi người động tay động chân lên sổ sách của dự án Tình Yêu Khuynh Thành thì không dễ tính như vậy đâu.”
Nói xong, anh móc một xấp giấy tờ có vấn đề từ trong ngực ra, nặng nề đập lên mặt bàn.
Đám người cười khổ một tiếng.
Hèn chi vừa rồi không lục soát được giấy tờ, hóa ra người ta vẫn luôn giấu trong người.
Diệp Huyền Tần: “Tôi cho mọi người hai lựa chọn.”
“Thứ nhất, tôi giao những giấy tờ này cho cảnh sát, mọi người vào tù mà ngồi.”
“Thứ hai, tiếp tục cung ứng miễn phí cho chúng tôi, ủng hộ dự án Tình Yêu Khuynh Thành, cho đến khi dự án kết thúc.”
Vẻ mặt của mọi người còn khó coi hơn so với việc ăn phân.
Vốn đang trông cậy vào việc sau khi Trịnh Hà lên chức, bọn họ có thể giành thêm một chút đơn đặt hàng.
Nhưng bây giờ, quả thật là nhận thêm được không ít đơn đặt hàng nhưng con mẹ nó đều là miễn phí!
Thậm chí tiền hàng đã cung ứng trước kia một đồng cũng không thu được.
Con mẹ nó đều phải trách Trịnh Hà và Trịnh Mỹ Linh!
Bọn họ ôm tâm lý may mắn, đau khổ cầu xin Từ Lam Khiết bỏ qua cho bọn họ một lần.
Từ Lam Khiết mềm lòng, nói không chừng sẽ đồng ý bỏ qua hiềm khích lúc trước, tiếp tục hợp tác như bình thường.
“Cô Khiết, trước đó là chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, mạo phạm cô, mong cô đừng chấp nhất với chúng tôi.”
“Cô Khiết, bây giờ cả nhà lớn nhỏ chúng tôi, đều trông cậy vào dự án này mà kiếm cơm ăn. Nếu để chúng tôi hoàn toàn cung ứng miễn phí cho dự án Tình Yêu Khuynh Thành, cả nhà tôi đầu sẽ chết đói đó.”
“Xin cô Khiết tha thứ cho chúng tôi. Dù chỉ thanh toán tiền hàng lúc trước cho chúng tôi cũng được, sau này sẽ cung ứng miễn phí.”
Từ Lam Khiết còn chưa mở miệng, Thẩm Hải đã quát lớn: “Tất cả im miệng hết đi.”
“Anh Tần chịu cho mọi người thêm một lựa chọn ngoài chuyện ngồi tù đã là thương hại mấy người rồi. Mọi người còn ôm tâm lý may mắn muốn lấy hết lợi ích dù cho anh Tần có đồng ý, Thẩm Hải tôi cũng không đáp ứng!”
Thẩm Hải quát lớn một tiếng, đám người này cũng không dám tiếp tục càn quấy, chỉ có thể ngậm ngùi đáp ứng: “Được, sau này chúng tôi sẽ tiếp tục cung ứng nguyên vật liệu miễn phí cho dự án!”
Nụ cười của Diệp Huyền Tần như chơi đùa nhìn tên béo: “Tôi nhớ trước đó ông đã nói, nếu như ông lại chịu bỏ thêm một đồng nào cho dự án này, thì sẽ gọi tôi là ông nội thì phải.”
Mặt tên béo lập tức đỏ lên.
Cuối cùng ông ta cắn răng một cái để hạ quyết tâm: “Ông nội!”
Diệp Huyền Tần nhíu mày: “Nghe thật là buồn nôn, cút đi!”
Tên béo như được ân xá, vội vàng dẫn mọi người rời đi.
Trịnh Mỹ Linh tức giận chửi ầm lên: “Đồ phản bội, một lũ phản bội.”
“Chờ đó, bà đây nhất định không tha cho bọn mày đâu.”
Nhưng mà đám đối tác kia không có đáp lại bà ta, ngược lại thầm lôi mười tám đời tổ tông của bà ta ra mắng trong lòng.
Nếu như không phải vì Trịnh Mỹ Linh và Trịnh Hà, sao bọn họ lại rơi vào tình cảnh như bây giờ chứ.
Thẩm Hải quát lớn Trịnh Mỹ Linh: “Câm miệng ngay cho tôi, con mẹ nó bà chán sống rồi!”
“Anh Tần, đều do tôi quản lý không chu toàn, vợ tôi mạo phạm anh, tôi thay bà ấy xin lỗi anh.”
“Anh xem…Nên xử lý bà ấy như thế nào?”
Diệp Huyền Tần: “Sổ sách của chúng tôi đã thanh toán xong. Xử lý bà ta thế nào, là chuyện của ông, không liên quan đến tôi.”
Thẩm Hải như bỏ xuống được khối đá lớn trong lòng.
Mặc dù bây giờ Thẩm Hải hận Trịnh Mỹ Linh chết đi được, nhưng dù sao bà ta cũng là người vợ kết tóc của ông, ông cũng không muốn vợ mình xảy ra chuyện gì.
Ông quát lớn: “Hừ, cũng may anh Tần là người rộng lượng, không thèm tính toán, nếu không bây giờ bà đã là người chết rồi.”
“Cút về nhanh lên, về nhà sẽ tính sổ với bà sau!”